“Hoắc, Tuấn.”
Người đàn ông lập tức ngồi xổm bên người Tần Khả, ngữ khí còn mang theo vẻ đắc ý: “Tần Tần, có phải anh rất thông minh không?”
Tần Khả một lời khó nói hết nhìn anh vài giây.
“Sau này, anh cách con xa một chút.”
【 Mẩu chuyện nhỏ số 4】
Tần Khả thuận lợi sinh con tại bệnh viện tư nhân nổi danh nhất Tứ Cửu thành.
Ngày đó cô lâm bồn, toàn bộ hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, vệ sĩ của Hoắc gia dựa theo sự sắp xếp của người đã về nước – Hoắc Cảnh Ngôn đứng thành mấy hàng trước cửa phòng phẫu thuật, ngăn trước cửa phòng phẫu thuật vô cùng chặt chẽ ―― để phòng ngừa Hoắc Tuấn giữa đường muốn xông vào phòng phẫu thuật.
Sự thật chứng minh, sắp xếp này của Hoắc Cảnh Ngôn là vô cùng sáng suốt.
Ở bên trong gần như là lần đầu tiên Tần Khả không thể chịu đau được nữa kêu lên, thì gân xanh trên trán Hoắc Tuấn liền nổi lên.
“Tránh ra.”
“Hoắc tổng, ngài thật sự không thể vào.”
“Tôi không vào, tôi chỉ ở ngoài cửa nhìn.”
“…”
Đội trưởng đội vệ sĩ không biết phải làm sao, chỉ tặng cho Hoắc Tuấn một ánh mắt “Ngài nhìn tôi xem thấy tôi có tin không”.
Bàn tay Hoắc Tuấn siết chặt.
“Được, tôi không vào.”
Đội trưởng đội vệ sĩ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi ở bên trong lại vang lên một tiếng kêu đau, anh ta thấy khóe mắt người đàn ông trước mặt khẽ giật giật.
Hoắc Tuấn cười cười, khuôn mặt anh tuấn lộ ra nét dữ tợn, đôi mắt đen nhánh âm trầm lại lạnh lẽo.
“Vậy mấy người cùng đánh với tôi một trận, nếu không tôi sẽ nổi điên đấy.”
“?!”
…
Sau khi đứa bé ra đời, bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra. Ông đã sớm đoán được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì ―― kích động, bất an, khẩn trương, đủ loại cảm xúc của người nhà mà ông đã thấy rất rất nhiều.
Chỉ là vừa đẩy cửa ra, thời điểm nhìn thấy rõ tình hình bên ngoài phòng phẫu thuật, bác sĩ liền ngốc luôn tại chỗ.
Không hề giống với bất kì cảnh tượng nào trong tưởng tượng.
Hai bên hành lang là bảy tám người đàn ông mặc âu phục đen nằm ngồi dựa bên tường, chỉ có duy nhất một người đang đứng, cả người mặc quần áo thể thao thường ngày, khuôn mặt thon gầy, trên gò má trắng nõn là vết ứ màu xanh tím nổi bật, nơi khóe môi mỏng còn vương chút tơ máu.
Thấy bác sĩ đi ra, cơ thể người đàn ông cứng đờ.
Mấy giây sau anh đi tới.
Bác sĩ bị dọa muốn chui ngay vào trong phòng phẫu thuật:
“Cái đó, đó… Hoắc tiên sinh??”
Chờ người đàn ông đến gần, bác sĩ mới dám lên tiếng, giọng nói của ông run rẩy: “Ngài đây là…”
Hoắc Tuấn không nói, liếc mắt nhìn phía sau lưng ông.
Bác sĩ chợt hoàn hồn: “Ngài yên tâm, mẹ con bình an.”
Ánh mắt Hoắc Tuấn hơi cứng lại, một lát sau, mới thả lỏng ra.
Dường như anh không thể nhịn được nữa, cả người mất sức lùi về phía sau hai bước, dựa lên trên tường. Hơi thở hổn hển, Hoắc Tuấn vô lực giơ tay lên, mu bàn tay, đốt ngón tay chỗ nào cũng đều là xanh tím hoặc là máu bầm, anh khẽ lau đi vết máu trên khóe môi.
Sau đó người đàn ông cúi đầu, nhìn vết máu đỏ thẫm trên ngón tay cái, cười khàn một tiếng.
“Xin lỗi, để ông chê cười rồi.”
Thấy Hoắc Tuấn nở nụ cười, lúc này bác sĩ mới hạ giọng xuống, dè dặt hỏi: “Những người này là…”
“Vệ sĩ trong nhà, giỡn chơi chút thôi.”
Bác sĩ: “…”
Giỡn chơi, chơi tới mức ở trước cửa phòng phẫu thuật đánh đến một đám mặt mũi bầm dập?
Oán thầm trong lòng xong, bác sĩ mới lúng túng nở một nụ cười nhưng không mất đi sự lễ phép.
――
Làm công việc đỡ đẻ lâu như vậy, lần này xem như ông được mở rộng tầm mắt.
【 Mẩu chuyện nhỏ số 5】
Một năm sau.
Tiểu thiếu gia Hoắc gia Tần Tụng tròn 1 tuổi.
Thời điểm còn cách mấy tháng, cũng đã có người tìm mọi cách để hỏi thăm khi nào thì làm tiệc thôi nôi cho tiểu thiếu gia.
Nhưng Hoắc Tuấn đã sớm lên tiếng, không mời người ngoài, chỉ tổ chức tiệc thôi nôi với người trong nhà, tới dự tiệc cũng chỉ có Hoắc lão gia Hoắc Thịnh Phong, cùng với một nhà ba người Hoắc Cảnh Ngôn về nước đã hơn một năm.
Con của Hoắc Cảnh Ngôn là một bé gái, tên là Hoắc Du, lớn hơn Tần Tụng 3 tuổi, khuôn mặt trắng nõn tròn tròn, đôi mắt đen lanh lợi to tròn như quả nho, khuôn mặt mang nhiều nét giống Ngôn An, dù còn nhỏ nhưng không khó để nhìn ra khi trưởng thành sẽ là một đại mỹ nhân xinh đẹp.
Đối với người em trai giống con khỉ nhỏ bò bò khắp bàn kia, hiển nhiên cô bé cảm thấy rất hứng thú.
“Mẹ ơi, đó là gì thế ạ?” Cô bé chỉ vào đồ vật gần mình nhất đang nằm trên mặt bàn, giọng nói trẻ con vẫn còn nét ngây ngô hỏi.
Ngôn An nhẫn nại giải thích cho cô bé: “Đây là lễ chọn đồ vật đoán tương lai. Vật này là ba mang đến, gọi là giấy và bút mực, là văn phòng tứ bảo*, nếu em trai nhỏ nhà dì Tần lấy được nó, vậy về sau rất có thể sẽ làm một nhà văn.”
(Văn phòng tứ bảo*: Là bốn món vật quý nơi thư phòng, được sử dụng cho mục đích viết chữ, vẽ tranh. Chúng bao gồm: Bút, mực, nghiên và giấy.)
“À… Cái kia con biết này, chính là đàn violon.”
“Ừ, nếu lấy được cái đó, vậy sau này có thể sẽ là nhạc sĩ.”
Cả một chiếc bàn dài đặt đầy đồ vật, nào là bàn tính, con dấu, vợt bóng, bàn vẽ… Cái gì cần có cũng đều có.
Hoắc Du càng xem càng tò mò, chỉ thấy em trai nhỏ mới chỉ biết bò kia chốc sờ cái này, lát sờ cái kia, nhưng cái nào cũng không chịu dừng lại quá 3 giây.
“Em ấy thật là kén chọn.” Hoắc Du nhỏ giọng lên án với Ngôn An.
“…”
Ngôn An cười cười, mong đợi nhìn Tần Tụng đang bò loạn trên bàn, cũng không sửa lại câu nói vừa rồi của con gái.
Hoắc Du vô cùng nhàm chán, đứng một lúc không thấy em trai nhỏ chọn xong, thì không khỏi dẩu môi, nhoài người đến bên cạnh bàn dài.
Khuôn mặt cô bé núng nính thịt, làu bàu:
“Em nhanh chút đi.”
“Tiểu Du, đừng như vậy.”
Ngôn An bất đắc dĩ, vừa định kéo Hoắc Du về, thì thấy đứa bé cách đó không xa trên bàn dài đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó dùng cả tay chân bụ bẫm, vèo vèo bò tới ――
Tần Tụng nắm lấy cánh tay của Hoắc Du.
Sau đó cậu bé nhếch môi, lộ ra chiếc răng sữa mới nhú, tiếng cười “Khanh khách” vui vẻ.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tần Khả và Ngôn An đều trợn mắt há hốc mồm, không biết nên nói cái gì, người hoàn hồn trước tiên vẫn là Hoắc Tuấn.
Anh khẽ nheo mắt, ánh mắt không có ý tốt đánh giá thằng con trai sắp rớt mông khỏi bàn, nhưng vẫn vô cùng cố chấp túm lấy tay Hoắc Du không buông.
“Anh nói rồi mà, nhất định đây là một tiểu tai họa.”
Tần Khả vừa muốn dỗi anh, đột nhiên nghe thấy Hoắc Du “Oa” một tiếng khóc nấc lên ――
“Mẹ ơi! Nó cắn con.”
【 Mẩu chuyện nhỏ số 6】
Chỉ chớp mắt, lại qua mấy năm. Lúc này mọi người ở Hoắc gia mới phát hiện, lời nói khi đó của Hoắc Tuấn cũng chỉ là “Khiêm tốn” mà thôi.
Hoắc tiểu thiếu gia Tần Tụng đâu phải là tiểu tai họa ―― Căn bản đây là một hỗn thế tiểu ma đầu mới đúng.
Tuổi nhỏ, nhưng gan lại rất lớn.
Không sợ trời không sợ đất, có thể tự mình lăn lộn đến nỗi khiến cho toàn bộ trên dưới Hoắc gia gà chó không yên. Trong nhà chỉ có vài người là chưa bị cậu gieo họa, hơn nữa tiểu quỷ này còn vô cùng thông minh, cơ bản không có ai thoát được ma trảo của cậu.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất.
Hoắc Du.
Vào mùa hè mỗi năm Hoắc Du sẽ tới trang viên Hoắc gia tránh nóng, cũng đã sáu bảy năm, một lần cũng chưa vắng mặt.
Vì thế vừa đến nghỉ hè, ngày đầu tiên Hoắc Du tới, Tần tiểu ma đầu sẽ sửa sang bản thân lại thật sạch sẽ, mặc áo sơmi trắng và quần tây nhỏ, tóc còn vuốt ngược lên, giống như mấy tiểu thân sĩ.
Chuyện cậu thích làm nhất, chính là giả bộ thành dáng vẻ ngoan ngoãn, như đuôi nhỏ theo sau Hoắc Du gọi “Chị ơi”. Giọng nói ngọt ngào muốn đòi mạng.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Hoắc Du vừa mới đến Hoắc gia, đã bị Tần Tụng kéo chạy ra sân sau.
Gia sư được nhà mới tới thấy thế, nhức đầu ngăn người lại: “Tần Tụng, hôm nay con còn chưa học xong cổ văn đâu.”
Tần Tụng chớp mắt một cái, nhanh nhảu đáp: “Con học xong rồi.”
“Vậy thầy kiểm tra.”
“…”
Tần Tụng buồn thiu xụ mặt xuống.
Hoắc Du ở bên cạnh cười cười, nhỏ giọng: “Nhất định em lại ham chơi rồi.”
Gia sư dạy kèm tại nhà đã hỏi.
“Liên phong khứ thiên bất doanh xích[1], câu tiếp theo?”
Tần Tụng bực bội không hé răng, nghẹn đến mức cổ nhỏ cũng đã đỏ bừng.
Hoắc Du đắc ý cười rộ lên: “Cái này con biết, Khô tùng đảo quái ỷ tuyệt bích[2].”
“Tiểu thư là nghe lời nhất, nhưng mà câu tiếp theo không thể giúp Tần Tụng đáp nhé.”
“Vâng ạ.”
“Tần Tụng, Phi suyền bộc lưu tranh huyên hôi, câu tiếp theo là gì?”
“…”
Tần Tụng cúi đầu, khuôn mặt như đưa đám.
Hoắc Du đắc ý, lông mày nhỏ tinh tế nhướng lên, “Ba mẹ chị vẫn luôn nói em thông minh hơn chị, chị thấy không có đúng chút nào.”
“Em, em có!”
Hoắc Du hếch cằm nhỏ: “Chắc chắn em không có.”
“… Em có!”
“Vậy em nói đi.”
“Em thật sự có mà ―― em, vậy chúng ta đánh cược!”
“Đánh cược thì đánh cược! Em nói đi cược cái gì?”
“Ai thua phải đáp ứng đối phương một điều kiện!”
“Một lời đã định!”
Bạn học Hoắc Tiểu Du đắc ý vỗ tay, đột nhiên thấy Tần Tụng vẫn luôn là dáng vẻ lúng túng bỗng đôi mắt đen nhánh sáng lên.
“Phi suyền bộc lưu tranh huyên hôi, phanh nhai chuyển thạch vạn hác lôi, kỳ hiểm dã nhược thử, ta nhĩ viễn đạo chi nhân hồ vi hồ lai tai[3].”
Thuần thục, lưu loát.
Nào có dáng vẻ xa lạ như vừa rồi?
Hoắc Du choáng váng.
“Em…”
Ánh mắt Tần Tụng chợt lóe, lại chuyển thành bộ dạng ngoan ngoãn vô tội kia.
“Chị, chị thua rồi, sẽ không đổi ý chứ?”
Cần cổ trắng nõn của Hoắc Du ửng đỏ.
“Đương nhiên không có!”
Cô bé ủy khuất bĩu môi, giọng càng lúc càng nhỏ đi: “Em nói đi, muốn chị đáp ứng chuyện gì?”
Khóe miệng Tần Tụng cong lên, rất nhanh lại giấu đi, “Không vội.”
“Gì cơ?”
“Chờ sau này, sau này em sẽ nói cho chị.”
“Ờ…”
【 Mẩu chuyện nhỏ số 7】
Bạn học Hoắc Tiểu Du ngây thơ tin tưởng.
Cho đến nhiều năm về sau, cô mới nhìn thấu được gương mặt thật của tên tiểu ma đầu này.
Đáng tiếc lúc đó, cô đã bị Tần tiểu ma đầu lừa vào sổ hộ khẩu Hoắc gia ―― lúc này muốn hối hận cũng đã không kịp nữa rồi.
【The End. 】
Ngày đào hố: 18/08/2019
Ngày lấp hố: 24/4/2020
Chú thích:
[1], [2], [3]: Nằm trong bài thơ “Thực đạo nan” của Lý Bạch.“Liên phong khứ thiên bất doanh xích
Khô tùng đảo quái ỷ tuyệt bích
Phi suyền bộc lưu tranh huyên hôi
Phanh nhai chuyển thạch vạn hác lôi
Kỳ hiểm dã nhược thử
Ta nhĩ viễn đạo chi nhân
Hồ vi hồ lai tai”
(Trích trong bài thơ Thực đạo nan – Lý Bạch)
Dịch nghĩa:
“Các ngọn núi liền nhau, cách trời không đầy một thước.
Cây thông khô vắt vẻo tựa vào vách đá cao ngất.
Nước bay, thác chảy đua tiếng ào ào.
Đập vào sườn núi, rung động đá, muôn khe suối vang ầm như sấm.
Đường Thục hiểm trở là như thế!
Thương thay cho các bạn, những người đi đường xa,
Tại sao đến nơi đây?”