Tại buổi lễ tốt nghiệp, họ rốt cuộc cũng gặp lại nhau.
Dương Minh nhìn theo cô, thấy nụ cười trên môi cô, thấy ánh mắt vui vẻ của cô, ắt cảm thấy yên lòng.
Liễu Yêu thấy cậu thì liền kéo tới, nói cậu chụp hình chung đi. Cậu thẳng thắn nói:
– Tôi muốn chụp riêng với Hà Tịch một tấm.
Hà Tịch không có ý kiến gì. Giữa bọn họ dường như đã trở lại mối quan hệ bạn bè thuần khiết, không gượng gạo, không né tránh, nhưng vẫn có khoảng cách.
Hai người đứng bên cạnh nhau trông vô cùng hoà hợp.
Âu Tuấn đưa máy ảnh lên cao:
– Cười lên đi.
Hà Tịch mỉm cười, Dương Minh cũng vậy.
Chụp xong, Hà Tịch ngay lập tức bị Liễu Yêu kéo đi. Dương Minh dõi theo bóng dáng của cô, bàn tay đang nắm chặt rốt cuộc cũng buông lỏng.
Buổi tối hôm đó toàn khoá liên hoan. Ai cũng có mặt đông đủ, chỉ Dương Minh là không xuất hiện.
Hà Tịch ngồi im lặng trong một góc xem lại những bức ảnh mà Âu Tuấn gửi. Có ba bức ảnh của cô và Dương Minh, cậu không hề nhìn vào máy ảnh, chỉ chăm chăm nhìn cô. Liễu Yêu nhìn cái là đoán ra, nhân lúc Hàn Lập đi qua liền giúp cô hỏi một chút:
– Tên họ Dương đâu rồi? Không tới hả?
– Dương Minh ấy à? Không tới được!
– Sao thế? Cậu ấy có chuyện gì à?
Hàn Lập lắc đầu:
– Không có chuyện gì cả, cậu ấy ra nước ngoài thôi. Giờ này chắc đang ngồi trên máy bay rồi.
– Ra nước ngoài? Đi du lịch à? Sao gấp thế?
– Du lịch cái gì chứ? Cậu đừng đùa, người ta là sang đó làm việc, nghe nói sẽ định cư bên đó luôn, không về nữa.
– Không về nữa?
Đến Liễu Yêu cũng vô cùng bất ngờ. Hà Tịch còn không tin nổi vào tai mình. Thấy biểu hiện của cô, Hàn Lập hỏi:
– Lẽ nào Dương Minh không nói cho cậu à? Cậu ta lên kế hoạch khá lâu rồi, vốn định không đi nữa nhưng lại đột ngột đổi ý.
…
Mẹ Hà đang ngồi xem tivi cùng bác Đinh, nghe chuông reo liền biết là Hà Tịch gọi về.
– Tiểu Tịch đấy à? Buổi lễ tốt nghiệp thế nào? Hay là tuần sau về nhà nghỉ ngơi chút rồi mới quay lại?
Đầu bên kia vẫn im bặt. Mẹ Hà nhận thấy có gì đó không ổn. Bà liên tục gặng hỏi, cuối cùng chỉ nghe được tiếng khóc nức nở.
– Tiểu Tịch! Tiểu Tịch! Con làm sao đấy? Có chuyện gì mau nói cho mẹ nghe!
Bác Đinh cũng sốt ruột, cùng mẹ Hà không ngừng hỏi han:
– Con à, con mau trả lời đi. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lần này Hà Tịch bật khóc, khóc rất lớn.
– Mẹ!
– Con sao thế?
– Mẹ! Con thực sự không hạnh phúc! Con sống không vui, con rất mệt, con thực sự rất mệt! Tại sao ông trời lại đối xử với con như vậy! Tại sao lại bất công tới vậy!
– Hà Tịch! Con đang ở đâu?
Lòng mẹ Hà đang nóng như lửa đốt nhưng chỉ đành bất lực nghe cô khóc:
– Con biết tất cả, con biết nỗi đau của mẹ. Con cũng biết con không thể, nhưng con chịu đựng rất khổ sở!
– Con…biết tất cả sao?
– Mẹ, mẹ nói cho con biết được không? Nói cho con biết con nên làm gì đi! Mỗi ngày con thức dậy đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Con phải gắng gượng tới bao giờ đây? Lần này…cậu ấy thật sự đi rồi, cậu ấy thật sự đi xa khỏi con rồi…
Mẹ Hà và bác Đinh đều ngẩn người.
– Con bé đang nói…
Bác Đinh giữ bình tĩnh, lấy điện thoại gọi cho Đinh Nhiên.
Sau khi biết Đinh Nhiên đón được Hà Tịch trong tình trạng say khướt, cũng đã đưa cô về ký túc xá an toàn, hai người họ mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Mẹ Hà giống như người mất hồn:
– Con bé chưa từng như vậy!
Bác Đinh ôm vai bà an ủi:
– Em đừng lo lắng quá.
– Em sao có thể không lo chứ? Nó vừa rồi…vừa rồi đã nói những gì, anh cũng nghe thấy mà! Ngày mai em phải tới đó một chuyến.
Thấy bà kiên quyết, bác Đinh cũng không cản.
– Vậy thì em nên đi nghỉ sớm. Sáng mai anh sẽ đặt vé máy bay, chúng ta cùng bay tới đó.
….
Hà Tịch nằm bất động trên giường, nước mắt vẫn cứ rơi lã chã. Trong đầu suy nghĩ hỗn loạn rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi cô tỉnh dậy, ánh nắng đã bao chùm khắp các ô cửa sổ, len lỏi vào căn phòng.
Cô lười biếng mở mắt, trong chốc lát khoé mắt lại đỏ lên.
Hoá ra cảm giác đó là như thế này, một buổi sáng thức dậy, chợt nhận ra người ấy đã không còn ở nơi này nữa. Nhận ra mình không thể gặp được người ấy nữa.
Cậu thật sự mà không nói tiếng nào. Lần này có lẽ cậu thật sự đã buông xuống được quá khứ… Vậy còn cô? Cô tưởng bản thân mình cũng đã buông xuống được từ lâu.
Vậy mà…
Buổi chiều, Hà Tịch ngồi lặng lẽ nhìn về phía hoàng hôn. Tâm trạng không khá hơn chút nào. Cô liền chạy đi đọc sách, phát hiện một chữ cũng đọc không nổi. Vẻ mặt lúc nào cũng như người mất hồn…