Kỳ thật không cần Ngu Uyên nói, Chử Thư Mặc cũng đã bắt đầu đọc. Các bản báo cáo của tiến sĩ Lý đều không dài, nhưng nội dung mà Ngu Uyên trích ra này, Chử Thư Mặc có thể cảm giác được một người từ tự ti, không nắm chắc, đến cuồng vọng tự đại tràn ra cả mặt giấy.
Hồi lâu sau, anh nhíu mày.
“Báo cáo ban đầu viết…..máy cơ Hồn thạch có công dụng hỗ trợ. Bản báo cáo cuối cùng hắn ta đưa cho anh rõ ràng là đã lệch hướng. Hắn ta còn viết một câu ‘ngày nào đó có thể thay thế tộc Noelle’ ngay trên bản báo cáo.” Chử Thư Mặc nhìn nhìn, càng nhìn mày nhíu càng chặt.
“Đúng vậy, suy nghĩ của hắn ta dao động rất lớn trong khoảng thời gian này. Cũng chính tại lúc này, anh đã dừng hợp tác với hắn.” Ngu Uyên nói.
Như vậy, nếu tính từ lúc ấy, tâm tính tựa đại cùng sự chán ghét đối với tộc Noelle của tiến sĩ Lý đã dần bộc lộ ngay trong lời nói. Sau lại hợp tác với Brownie, hai người ăn nhịp với nhau muốn tiêu diệt toàn bộ tộc Noelle không phải là không có khả năng, nhưng vấn đề là….
“Công nghệ này đến từ đâu chứ?”
Ý định ban đầu của tiến sĩ Lý là làm máy phụ trợ, càng về sau lại có suy nghĩ muốn thay thế hoàn toàn tộc Noelle, công nghệ này từ đâu mà có? Không nói đến các nhà nghiên cứu của Ater đã bắt tay vào nghiên cứu hàng trăm năm nay mà vẫn không có kết quả, phóng mắt ra toàn bộ liên minh, thậm chí là những tinh hệ thuộc quyền sở hữu của tộc Hồn thú, loại máy móc như thế này vẫn chưa một ai có thể tìm ra bước khai phá, và có khi sự ra đời của nó phải tính đến hàng trăm năm sau.
Vậy tại sao tiến sĩ Lý lại có tự tin có thể lam ra loại công nghệ cao cấp như vậy? Lại còn có thể lấy được lòng tin từ Brownie?
Nên biết rằng nếu như không có tiến sĩ Lý, Brownie vẫn có đủ tư cách và phe phái phụ tá đủ lớn để nắm quyền hành tối cao của Ater. Mà dự án này tiến sĩ Lý, làm không tốt có thể đẩy gã ta vào vực sâu không đáy. Nếu tiến sĩ Lý không lấy ra bằng chứng thuyết phục, thì ngay cả khi Brownie ghét cay ghét đắng tộc Noelle, muốn cho chủng tộc này biến mất hoàn toàn khỏi Ater, cũng không có khả năng vô duyên vô cớ làm ra động tĩnh lớn đến thế.
Chử Thư Mặc vẫn còn đang do dự, Ngu Uyên lại đột nhiên nhận được một tin tức, sau đó hắn gật đầu với anh. Chử Thư Mặc thoáng rùng mình, biết hẳn là đã đến thời gian để gặp nhóm tộc Noelle kia rồi.
>>>>>
Trên một tuyến đường an toàn trong vũ trụ, một phi thuyền to lớn chậm rãi tiến về phía trước.
Tàu chiến này nhìn thoáng qua giống hệt phi thuyền du lịch, bên trong lại im lặng một cách khác thường.
Mắt Kính ngồi xổm trong một nhóm tộc Noelle, trên mũi là một bộ mắt kính mới. Giống với tộc Noelle trong phi thuyền, cậu cẩn thận lui về trong một góc, thường thường bất an ngẩng đầu lên nhìn ngó khắp nơi.
Chiếc kính mới này là trước khi cậu rời khỏi căn cứ Andrew, một Hồn thú diện mạo tuấn tú giao lại cho cậu. Người kia cậu đã từng gặp qua, anh ấy thường đi theo Ngu tổng đưa tiểu Mặc tới trường.
Vì vậy vừa nhìn thấy anh, Mắt Kính đã biết chuyện gì xảy ra. Lúc ấy cậu còn rất ngượng ngùng. Phải biết rằng không có nơi nào trên Ater chuyên sản xuất kính mắt cho tộc Noelle, chiếc kính này hẳn là đã tiêu tốn rất nhiều tiền.
Nhưng sau đó cậu thấy vị bác sĩ đã chữa bệnh cho Mắt To chạy tới, hàn huyên trong chốc lát. Không biết vì sao, Mắt Kính cảm thấy cực kỳ khó xử.
Cậu còn nhớ rõ trước khi lên xe để rời đi, vị bác sĩ tuấn tú kia còn xoa đầu cậu, nói cậu phải thật kiên cường, sau đó cố gắng cho thật tốt.
Khi đó Mắt Kính vẫn còn mơ hồ không rõ, cuộc thi tại căn cứ Andrew đã không cần cậu. Nguyên nhân tại Mập Mạp mà cậu mất đi tư cách tiếp tục dự thi. Với cậu mà nói, một cơ hội để cố gắng cậu cũng không còn. Cuộc đời cậu sau đó cũng chỉ là cầm chứng chỉ tốt nghiệp, lấy một thành tích nửa vời, và làm một công việc không được tốt cho lắm.
Trên đường đi cậu vẫn luôn tự hỏi về vấn đề này, không thể ngờ rằng sau một hồi lắc lư, phi thuyền lại dừng chân tại một hành tinh hẻo lánh.
“Mắt Kính, Mắt Kính, phi thuyền, phi thuyền dừng lại?” Ngồi cùng với cậu là một Noelle nhìn rất nhỏ, hẳn là thí sinh bị loại ở trận đấu đầu tiên, cô gái nhỏ này tên Điềm Điềm, vẻ mặt lo sợ lui lại bên cạnh cậu.
Bọn họ đã bị bắt một khoảng thời gian dài rồi, đèn trong phi thuyền đều tắt, lại nghiêm cấm không cho họ lên tiếng.
Mắt Kính lắc đầu, vỗ vỗ vai cô gái nhỏ: “Không sao đâu, chúng ta nhiều người như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì……”
Lời này cậu nói rất dũng cảm, nhưng chính cậu cảm thấy rằng chân mình cũng đã nhũn ra. Cậu nói chưa hết lời, cánh cửa lớn nặng nề đột ngột mở ra, ánh sáng chói mắt chiếu trực tiếp vào trong toa.
Ánh sáng mạnh cực độ, tựa như muốn chiếu mù mắt toàn bộ tộc Noelle trong toa.
Trong hoàn cảnh nguy hiểm này, mỗi một Noelle theo bản năng đều thét lên. Cũng tại lúc này, một âm thanh âm trầm đột ngột vang lên bên tai bọn họ.