Tiểu đội trưởng gật đầu, chào hỏi với cậu: “Hai người đưa bọn họ đi trước, những người còn lại theo tôi tiếp tục đi tìm”.
Quân Thanh Dư không định quay về, “Mọi người đang tìm cái gì?”.
Tiểu đội trưởng nói: “Vừa rồi thượng tướng đã mở ngăn cách hành tinh, bao gồm cả ngăn cách theo từng khu vực riêng biệt tại khu vực đóng quân, phần lớn người máy cũng đã được tách ra. Chúng tôi đang tìm xem còn người máy nào đang lẩn trốn bên trong từng khu vực”. Hành động không hề chậm chút nào, chia nhỏ khu vực rồi đi tìm có thể tiết kiệm thời gian, cũng có thể giảm bớt thương vong.
Quân Thanh Dư hỏi: “Vậy nguyên soái thì sao?”.
Vừa dứt lời thì một người máy từ trên trời rơi xuống, va mạnh vào tầng phòng hộ bên ngoài hành tinh. Đứng từ xa nên Quân Thanh Dư không nhìn rõ chi tiết, nhưng hình như không giống với những người máy đang dừng chân ở đây mà cậu từng thấy. Không cần hỏi nhiều, cậu có thể đoán được đại khái là có chuyện gì rồi.
Hành tinh đã hỗn loạn thế này, Phó Viễn Xuyên không thể nào đến một tin nhắn cũng không gửi cho cậu, hơn nữa cậu đã không thấy Phó Viễn Xuyên lâu như vậy rồi, ngoài kia chắc chắn càng không yên bình.
Quân Thanh Dư nhàn nhạt nói: “Không cần đáp, tôi biết rồi”. Cậu lấy vòng tay thông minh ra định gửi tin nhắn báo bình an cho Phó Viễn Xuyên thì lại thấy có một tin nhắn chưa đọc.
Phó Viễn Xuyên: [Anh ra ngoài một lát]. Thời gian là lúc cậu đang làm thí nghiệm, có lẽ do quá tập trung nên không để ý thấy tin nhắn trong vòng tay thông minh.
Quân Thanh Dư lấy thuốc nước trong ba lô đưa cho tiểu đội trưởng, “Trong đây là thuốc nước chế tạo chuyên nhằm vào những người máy kia”.
“Gặp phải người máy vẻ ngoài quái lạ thì hắt thuốc thử bên trong ống nghiệm lên người bọn chúng, như vậy người máy sẽ mất đi khả năng chiến đấu và di chuyển trong thời gian ngắn, nhân lúc đó nhanh chóng trừ khử bọn chúng”.
“Một người máy khoảng một ống là đủ”.
“Sao cậu có nhiều như vậy?”, tiểu đội trưởng ngạc nhiên, “Thượng tướng Thi phát cho mỗi tiểu đội một bình, thứ này giống thế không?”.
Quân Thanh Dư giải thích: “Giống nhau, của anh ta là lô đầu, đây là lô hai thế nên mới nhiều hơn một chút”. Thi Khải Tân đưa ít có lẽ cũng là vì sợ không đủ dùng nên muốn tiết kiệm.
Tiểu đội trưởng gật đầu, “Khang Trì Triệt!”.
“Có!”.
“Dẫn ba người này đến đội chính”.
“Rõ!”.
Tiểu đội trưởng giải thích: “Phía đội chính nhiều người, an toàn hơn. Hai người bọn họ đều bị thương, không thể tham gia tuần tra, mọi người đi cùng nhau đi”.
Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, còn một ít thuốc thử trong không gian, so với việc vừa đi vừa dựa vào vận may tìm kiếm các đội thì chi bằng đến đội chính rồi đưa thuốc cho người khác, để bọn họ thống nhất ý kiến phân phát, “Được”.
Tiểu đội trưởng giơ tay nói: “Tiếp tục tìm kiếm!”.
“Rõ!”.
Khang Trì Triệt thấy vậy bèn vội lấy đồ bảo hộ từ trong cặp ra, “Trước tiên mặc đồ bảo hộ vào đi đã”.
Hai người bị thương đã mặc vào, Quân Thanh Dư chỉ nhìn lướt qua rồi thôi, “Không cần, đi thôi, tranh thủ thời gian”. Google nga𝒚 𝐭rang ﹢ TR𝘶𝐌TRUY 𝙀N.VN ﹢
Mọi người rời đi không quên mang theo người máy đã mất khả năng hoạt động kia theo.
Lão Khương nằm trên cáng, tinh thần lực tiêu hao quá nhiều, cộng thêm vết thương không nhẹ lúc cận chiến, dù máu trên đầu đã ngừng chảy nhưng hình như ý thức đã có vấn đề.
Lão Kiều lo lắng cho anh ta, vừa đi vừa cùng anh ta nói chuyện, “Sắp đến nơi rồi, đừng có ngủ, buồn ngủ quá thì cắn đầu lưỡi đi, tỉnh táo một chút”.
Trong lúc nói chuyện, mắt lão Khương đã híp lại thành một đường, anh ta thi thoảng lại nhìn Quân Thanh Dư, trong cơn mơ màng không nhịn được mà hỏi: “Người anh em, sao tôi lại thấy tên cậu quen quen nhỉ?”.
Quân Thanh Dư: “Tên phổ thông mà”.
“Phổ thông gì chứ… Nhưng nghe thấy ở đâu tôi cũng quên mất rồi”.
Lão Kiều liếc anh ta một cái, “Suốt ngày ở chỗ này, không được lên mạng, cũng không được liên lạc với bên ngoài thì cậu đi đâu mà biết được?”.
“Tôi từng nghe thấy thật!”. Lão Khương trợn mắt, tỉnh táo hơn một chút, “Đúng rồi, phu nhân nguyên soái, giờ hẳn phải gọi là đế hậu, đế hậu tên là cái gì đấy Thanh Dư còn gì”.
Khang Trì Triệt nghe thấy thì nhướn mày, “Đế hậu? Nguyên soái có đối tượng từ bao giờ chứ?”.
“Ha… đồ lạc hậu, lần trước tôi liên lạc với người nhà được kể thế, nghe bảo đám cưới của nguyên soái hoành tráng lắm”.
Quân Thanh Dư: “…?”.
“Mấy người xem ghi hình đám cưới rồi à? Tiếc là không được đến tận nơi. Nhưng mà không sao, mấy người cũng không được đến tận nơi, như nhau cả thôi, đều không được đi”.
Quân Thanh Dư: “???”.
Lão Khương nói được mấy câu thì nhắm mắt lại, lão Kiều giật mình thon thót, “Đừng có nhắm mắt! Nói tiếp đi!”.
Khang Trì Triệt: “Đúng đấy, vừa nói đến chỗ nào rồi?”.
Khang Trì Triệt và lão Kiều vừa nói vừa tăng tốc chạy. Quân Thanh Dư thấy tình hình không ổn lắm thì chạy lên trước, lấy nước suối vừa bỏ ra cho anh ta uống một chút.
Lão Khương đang mơ màng sắp ngất, uống nước suối xong lập tức tươi tỉnh hơn, lại mở mắt ra, thều thào nói: “Nguyên soái với phu nhân… U?!”.
Quân Thanh Dư tống nửa bình nước suối còn lại vào miệng anh ta, “Uống đi”.
“U…”.
Lão Khương đi tít đằng sau không có cơ hội mở miệng.
Đội chính ở ngay đại sảnh bên ngoài phòng điều khiển chính, những người bị thương do ảnh hưởng đều ở chỗ này. Mọi người vừa chạy vào, lão Kiều đã gọi ầm lên: “Bác sĩ! Bác sĩ mau đến đây! Còn kén trị liệu nào trống không!”.
“Bên này!”.
Mọi người đưa lão Khương đi, Quân Thanh Dư không đi theo. Tinh thần lực bạo loạn trong này có vẻ ít hơn một chút so với bên ngoài, dù chưa đạt được đến mức chữa trị hiệu quả nhưng chắc chắn là tốt hơn nhiều so với bên ngoài.
Phòng điều khiển chính ở phía sau, Quân Thanh Dư bước đến đó. Cậu vừa nhúc nhích, chưa kịp lại gần thì ánh mắt mọi người trong đại sảnh đã đổ dồn về phía này. Không phải do bọn họ cảm thấy Quân Thanh Dư lạ mặt nên có vấn đề, mà là do mái tóc dài kia, ở đây sẽ không xuất hiện quân nhân Đế Quốc để tóc dài.
Đúng lúc này cửa phòng điều khiển chính mở ra, Ngu Tri vội từ trong phòng chạy ra, “Phu nhân, sao cậu lại ở đây? Cậu vẫn ổn chứ? Có bị thương không? Có chỗ nào khó chịu không?”.
“Tôi không sao”.
Thấy Quân Thanh Dư đi vào một mình, trái tim Ngu Tri dừng đập một nhịp, “Thi Khải Tân không ở đây sao? Cậu ta không đi tìm cậu à?”.
Quân Thanh Dư nhét nốt thuốc thử vào ba lô rồi đưa cho anh ta, “Thuốc thử trong này hẳn vẫn đủ dùng, anh nghĩ cách chia cho mọi người đi”.
Ngu Tri trước đấy đã gặp Thi Khải Tân nên tất nhiên biết được thuốc thử là cái gì, anh ta vội nhận lấy, “Phu nhân vào trong với tôi trước đã”.
Quân Thanh Dư hỏi: “Biết được có bao nhiêu người máy chưa?”.
“Những tên đã bị tiêu diệt, thêm một tên cậu bắt được nữa thì tổng cộng có ba mươi tên. Số lượng chưa bị tiêu diệt hay chưa bị phát hiện thì phải truy lùng thêm nữa”.
Ba mươi tên?
Tính ra thì phía Phó Viễn Xuyên hẳn sẽ không đụng phải quá nhiều người máy, bởi quan trọng là hậu phương bên này. Cũng có nghĩa là, bọn họ biết đối đầu trực diện không có cửa thắng, nhưng giở trò sau lưng cũng sẽ chẳng gây ra thiệt hại là mấy đối với Đế Quốc.
Dù không nhiều người ở lại, dù tinh thần lực bạo loạn có thể nghiền nát bất cứ người nào, hành động trót lọt lại thêm ra tay nhanh chóng nên mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát, thậm chí còn hơi có xu hướng sẽ sớm giải quyết xong.
“Phu nhân ngồi đi”.
Ngu Tri gọi vài người đến phân phát thuốc thử. Quân Thanh Dư gửi tin nhắn cho Thi Khải Tân, nhưng gửi liên tiếp vài tin nhắn đều hiển thị là gửi đi không thành công. Tín hiệu trong này hẳn là đã bị chặn rồi.
Vấn đề không lớn, lát nữa bảo bọn họ lúc đi chia thuốc gặp được Thi Khải Tân thì báo một tiếng là được. Đã có thuốc thử, người máy ngoài kia sẽ không gây ra chuyện lớn gì, một vài người bị thương ngoài da, tinh thần lực ít nhiều cũng bị thương. Bị thương ngoài da còn đỡ, dù nghiêm trọng đến đâu cũng có thể dùng kén trị liệu chữa trị, nhưng tinh thần lực chỉ có thể từ từ điều dưỡng, không cẩn thận chút xíu cũng có thể phát triển thành bệnh.
Quân Thanh Dư nói: “Mang nước ép phân phát hằng ngày trong quân đến chỗ tôi đi”. Cho thêm ít nước suối có lẽ có thể tránh được bệnh tình thêm nặng.
Ngu Tri không hiểu lắm, thấy Quân Thanh Dư cứ nhìn mãi mọi người bên ngoài, lại nhớ đến những món đồ ngọt trong cửa hàng đồ ngọt thì lập tức hiểu ra, “Vâng thưa phu nhân”.
Uống hết non nửa cốc nước xong Thi Khải Tân vội chạy vào, thấy Quân Thanh Dư bình yên vô sự ngồi đấy, trái tim đang treo lơ lửng mới hạ xuống.
Thấy bộ dạng thở phào một hơi của anh ta, Quân Thanh Dư nhướn mày, “Sợ đến thế luôn?”. Thi Khải Tân có thấy cậu không bị người máy ảnh hưởng đến mà, sao còn sợ đến thế chứ.
“Tôi sợ mất mật ra đây”.
Quân Thanh Dư rót nước đưa cho anh ta, tầm mắt lướt qua người máy bị vứt một góc chưa xử lí hơi có dấu hiệu động đậy, hẳn là do tác dụng của nước suối đã đến điểm cuối rồi. Quân Thanh Dư đứng lên, định bụng dùng linh khí bù một ít vào thuốc thử, xem xem có thể kéo dài hiệu quả của thuốc thử hay không.
Ngón tay cậu chạm vào giữa ấn đường của người máy, linh khí từ từ bắt lấy chút linh khí tàn dư trong thuốc thử. Trên người người máy dính rất nhiều máu, hẳn là trước khi đụng độ đám lão Khương thì nó đã ra tay với người khác.
Quân Thanh Dư đương nghĩ sau đó phải xử lí người máy này thế nào thì người máy thình lình vươn tay vồ về phía cậu. Quân Thanh Dư trở tay gạt tay nó đi, cả cánh tay máy móc cùng lúc rơi xuống, ngay giây sau, cánh tay khác mới mọc nhắm thẳng mặt Quân Thanh Dư cắt một đường.
Khoảnh khắc cánh tay vồ đến, Quân Thanh Dư vô thức nghiêng sang phải tránh đi. Năm ngón tay giấu dao không khác gì lưỡi dao sắc bén, “xoẹt” một tiếng cắt qua mặt Quân Thanh Dư. Cũng trong khoảnh khắc đó, Quân Thanh Dư giơ tay giật đứt cánh tay mới mọc lại của người máy, ném sang một bên.
Dù không bị thương nhưng dây buộc mặt nạ bị cắt mất, mặt nạ theo đó mà rơi xuống. Vài sợi tóc màu vàng kim đung đưa rơi xuống theo.
Quân Thanh Dư nhìn tóc rơi xuống sàn, trong mắt đong đầy băng giá.
“Phu nhân?!”. Thi Khải Tân vội bước đến nhặt mặt nạ đưa cho cậu. Lúc nhìn thấy gương mặt của Quân Thanh Dư, đôi mắt anh ta trợn trừng.
Quân Thanh Dư nhận lấy mặt nạ, bình tĩnh đáp: “Tôi không sao”.
Ngu Tri có vẻ nhận ra trong phòng có vấn đề, cũng vội vàng đi vào.
Nghe tiếng động, Quân Thanh Dư quay lại liếc một cái, thấy người vào là Ngu Tri thì lại chuyển ánh nhìn về người máy đang ngồi sụp dưới đất.
Ngu Tri thấy dáng vẻ không đeo mặt nạ của Quân Thanh Dư thì giật mình, lờ mờ cảm giác có gì đấy không đúng, nhưng anh ta cũng không nói gì.
Quân Thanh Dư túm cổ người máy, kéo nó vào phòng bên trong, “Không cần vào theo, tôi nói chuyện riêng với nó”.
Thi Khải Tân khép mở miệng, lời còn chưa nói ra thì bên kia đã đóng cửa. Thi Khải Tân bất lực chỉ đành quay đi thu dọn hai cánh tay kia.
Ngu Tri nhíu mày suy nghĩ, “Lúc đến đây hình như tôi thấy nguyên soái mang theo người cá, nhưng không thấy rõ mặt, lúc nãy ông ra ngoài có nhìn thấy người cá không? Đừng có xảy ra chuyện gì đấy”.
Thi Khải Tân lơ đãng đáp: “Sao có thể chứ, người cá được nguyên soái dẫn đi rồi, không cần lo được lo mất, nguyên soái chắc chắn sẽ chăm sóc nó thật tốt”.
Ngu Tri ngồi xuống nghỉ ngơi, “Nói thật, vừa nãy lúc tôi thấy phu nhân tháo mặt nạ quay lại nhìn, cảm giác giống như lúc ở trong người máy thấy người cá nhỏ quay lại nhìn ấy, chỉ là không nhìn rõ mặt mũi người cá nhỏ thôi”.
Thi Khải Tân khựng lại, tiếp đó vội vàng biện hộ, “Đừng có nhắc đến nữa, đào đâu ra người cá to như con người được. Lại nói mới có bao lâu đâu, nuôi lớn được ngần ấy chắc phải nuôi một nghìn tám trăm năm mất. Tôi còn chưa thấy người cá lớn bao giờ đây”.
“Cũng đúng, màu tóc của phu nhân giống với người cá, còn nuôi dài nữa, có lẽ do tôi nhìn nhầm”.
“Đâu ra thế, trí tưởng tượng của ông bay cao bay xa vẽ ra chuyện vô căn cứ này đấy”. Thi Khải Tân uống một ngụm trà, nhìn đoạn ghi hình trước mặt, nói: “Hồi trước tôi có thấy phu nhân nâng người cá lên trêu đùa, không nhìn kĩ thì đúng là giống thật”.
Thi Khải Tân thở dài một ngụm, giả như vô tình nhắc nhở: “Chuyện này ông nói với tôi thôi đấy, coi như nghe truyện hài, nhưng đừng có truyền ra ngoài, đến lúc hoàng thất bàn chuyện lại thêm phiền ra”.
“Biết rồi”.
Quân Thanh Dư ở phòng trong nửa ngày trời chưa ra. Ngồi gần đấy là người máy hờ hững nhìn những sợi dây đan lại. Dây câu được ánh sáng chiếu rọi còn đẹp hơn so với sợi tơ bình thường.
Đúng lúc này vòng tay thông minh khẽ rung lên, Quân Thanh Dư nhíu mày cáu kỉnh, nhưng lúc nhìn thấy lời mời gọi hình ảnh thì lại ngẩn ra, vội vàng nhận, “Viễn Xuyên!”.
“Ừ”.
Nhìn thấy Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư tủi thân mà mách: “Vừa nãy có người máy làm hỏng mặt nạ của em, còn cắt đứt mấy sợi tóc của em nữa”.
“Quá đáng đến thế sao?”.
“Ưm!”, Quân Thanh Dư chỉnh ống kính về phía người máy, “Chính nó!”.
“Đợi anh về rồi…”. Lúc Phó Viễn Xuyên nhìn thấy tình trạng của người máy, lời nói chợt dừng lại.
Người máy này, có lẽ không đợi được đến khi anh về rồi.
Gợi ý mật khẩu: Người cá của nguyên soái Todes có màu gì? Viết thường, có dấu, có cách, không cần nhập chữ “màu”.
Nghiêm cấm chia sẻ mật khẩu dưới mọi hình thức!!!