Nhã Tịnh biết, đám người này chỉ là một đám tép riu! Nhưng vì nàng bị thương nên chẳng thể chống cự lâu.
– Hoàng thượng, người mau đưa Tư Hạ công chúa rời đi!
Lang Minh Triết vậy mà xoay lưng bế Tư Hạ lên chạy đi thật, khẽ cúi đầu. Nàng cũng chẳng chờ mong gì hơn, được rồi! Đó là một lời nói dối tệ hại nhỉ?
– Hôm nay trời đẹp nhỉ?
Nhận lấy vết chém sau lưng, Nhã Tịnh chẳng còn mấy hơi sức phản kháng.
– Để ta bảo vệ nàng!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt không biết từ đâu chạy tới, đánh tan đám người kia. Không biết tại sao, khi thấy bóng lưng của hắn nàng lại thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Nhã Tịnh cuối cùng cũng ngất đi, may mắn Dạ Nguyệt Tu Kiệt ôm được nàng. Nhìn Nhã Tịnh đầy thân thương tích, hắn lập tức nghĩ tới hai kẻ kia. Không một ai bị thương cả, nàng làm như vậy. Bọn chúng xứng sao?
Nhìn nàng hôn mê, Dạ Nguyệt Tu Kiệt đành đem nàng lần theo lối mòn trở lại. Trời trên cao dần tối, đám người đi kiếm Hoàng hậu cũng đã đốt lửa. Nhã Tịnh theo tiếng ồn, khi tỉnh lại nàng đã trên lưng Dạ Nguyệt Tu Kiệt.
– Sao huynh lại biết?
– Ta nghe tiếng kêu, sau đó biết ba người đã lạc ám vệ. Ta vừa biết liền chạy theo lối nàng đi. Chạy tới thấy Lang Minh Triết đang ôm Tư Hạ công chúa về, ta chạy theo hướng hắn liền tới đây.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt vừa nói xong, liền nhìn qua nàng. Thấy nàng chẳng mấy để tâm liền hét lên.
– Hoàng hậu ở đây!
Rất nhanh, đám người cứ vậy mà vây lấy nàng. Nhã Tịnh nhìn đám ngự y trực chờ sẵn bên ngoài lều của Tư Hạ, lại nhìn qua lều mình chỉ có A Hoa khẽ cười. Đau gì chứ, định rõ sẽ biết có kết quả như vậy. Nàng còn đau gì đây?
Buông hơi ấm duy nhất ra, Nhã Tịnh đón lấy gió lạnh. Lang Minh Triết vẫn đang hỏi thăm tình hình sức khỏe của Tư Hạ. Riêng nàng được A Hoa chuẩn bị nước ấm, cuối cùng cũng chỉ có thể lau qua người. Chỗ vết thương rửa qua bằng rượu, không có đan dược giảm đau bởi lẽ đều được đưa tới cho Tư Hạ rồi!
Ha! Hoàng hậu, thứ mà thế gian ca tụng. Âu cũng chỉ tầm thường mà thôi, vành mắt hoen đỏ. Tại thời khắc nguy hiểm nhất, theo quán tính cũng là phản ứng chân thật nhất của cơ thể. Ta sẽ bảo vệ người quan trọng!
Nhắm mắt dưỡng thần, nàng không thể không ngừng nhớ về hôm nay.
Cánh cửa lần nữa mở ra, nghe tiếng bước chân nàng liêng biết là ai rồi.
– Nàng còn ổn không?
Nhã Tịnh thu áo lên, che đi những vết thương rỉ máu mỉm cười.
– Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần thiếp vẫn ổn!
– Đúng như ta nghĩ, nàng từng ở trong quân đội, cũng trải qua bao cuộc chiến. Những vết thương này, sao có thể so bì?
Nhưng bệ hạ à! Tư Hạ của ngài là người tây vực, ai cũng luyện võ thân thể khỏe mạnh từ nhỏ. Nhưng nàng không nói, chỉ mỉm cười như bình thường. Che đi những vết thương, dù cho nàng có phô ra. Hắn cũng chẳng để ý!
Bãi săn nhanh chóng bị quây lại, những kẻ tình nghi bị hình bộ bắt lại. Cuối cùng cả ba người hồi cung sớm.
Nhã Tịnh đi trên đường, rèm kiệu cao quý khiến bao người hâm mộ. Tiếng đồn còn lọt vào tai nàng.
– Ngươi biết gì không? Hoàng cung rộng lớn, vậy mà Hoàng thượng chỉ độc sủng mình Hoàng hậu, mặc dù nàng là con của tội thần!
– Tuy nói là vậy, nhưng Hoàng thượng thật sự hẳn rất yêu Hoàng hậu! Ta cũng muốn có một nam nhân yêu ta như vậy!
Nhã Tịnh khẽ cười, Hoàng thượng các người cung kính đang ở trong kiệu cùng nữ nhân khác kìa! Nực cười thật nhỉ?
Về tới hoàng cung, Lang Minh Triết liên tục một tuần không tới chỗ nàng. Nhã Tịnh vẫn không quan tâm, cần ăn thì ăn, cần chơi thì chơi. Cho tới một tuần sau, Lang Minh Triết cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt nàng. Ngày hôm ấy, đó là ngày tuyết rơi. Nàng nương theo sở thích, mở cửa ngắm trời đất Lang Minh Triết bước tới khoác áo ấm cho nàng.
Nhã Tịnh nhìn lên khuân mặt quen thuộc, nàng mỉm cười.
– Bệ hạ, ta không muốn cấm cản người nữa! Giờ, người có thể nạp phi tần! Bao nhiêu tùy người!
Chỉ là, ta sẽ thu hồi lại trái tim trót trao lầm cho người. Coi như, ta đã sai!