Tân tấn phu nhân đã không có phụ huynh làm quan trong triều, lại không thích lục đục chuyện kinh doanh với nhau, trở thành sự tồn tại vô hại trong mắt phu nhân các nhà.
Thêm nữa Tố Tâm Trai và cửa hàng son phấn nàng kinh doanh đều có giao tình rất tốt với phần lớn các phu nhân, không cần dồn hết tâm trí vào việc kinh doanh cũng tự nhiên dung nhập vào nhà cao cửa rộng của chúng phu nhân kinh thành.
Ngay cả Nhị hoàng tử Lưu Diệm có giao tình rất nặng với Lang Vương cũng cảm khái, nhân duyên của Lang Vương phi còn tốt hơn phu quân của nàng nhiều.
Mùa đông năm nay, phần lớn sự việc đều tiến hành đâu vào đấy như đời trước.
Vào một buổi đêm lạnh vô cùng, Thái Tử Phi hơi tàn tục mệnh khiến người ta có chút chán ghét cuối cùng cũng qua đời.
Rốt cuộc Thái Tử cũng có thể quang minh chính đại cưới tân phi kéo dài long tử. Mà người cuối cùng trở thành tân Thái Tử Phi, nhiều lần thăng trầm vẫn là tiểu thư Vân Hi của Cận gia.
Mấy ngày trước khi thành lễ, Vân Hi đến Thôi Ký, gặp được Quỳnh Nương đang kiểm toán ở cửa hàng.
Quỳnh Nương nhìn ra lần này Vân Hi đến không giống mua hàng, trái lại như là có đầy bụng lời nói phải nói rõ với nàng.
Vì thế nàng dẫn nàng ấy vào phòng trà mới lập thêm trong cửa hàng, ngoài phòng nước nhỏ tí tách, hai người ngồi đối diện trên đoàn lót.
Mấy lần Quỳnh Nương thấy Vân Hi muốn mở miệng nhưng lại nói không nên lời, liền chủ động nói: “Đại ca ta đã vào bắc doanh, có lẽ lúc này sắp đến biên cương rồi.”
Vân Hi trầm mặc không nói gì, chỉ phiền muộn mà lắc cái chén trong tay, nhẹ giọng nói: “Có lúc thật hâm mộ ngươi, cũng hận mình không thể là người bị ôm sai, nếu vậy ta cũng có thể giống ngươi, gỡ hết tay nải, làm chuyện mình muốn làm, gả cho người mình muốn gả…”
Quỳnh Nương biết tình hình kiếp trước của Vân Hi, nàng ấy bằng mặt không bằng lòng với Thái Tử, an thủ bổn phận của chính phi, cười nhìn phủ Thái Tử muôn hoa đua thắm khoe sắc đỏ…
Nàng cũng không biết nên nói gì, nhưng nàng lại là người hiểu cảm xúc của Vân Hi nhất. Nàng của kiếp trước cũng giống Vân Hi, bởi vì thân phận là hầu môn đích nữ nên không thể buông thả tay chân, đều bị xiềng xích.
Đạo đức của trữ quân nàng không thể bình phẩm, nhưng nàng dám khẳng định, nếu làm trượng phu, đại ca Liễu Tương Cư của nàng còn mạnh hơn Thái Tử trăm ngàn lần.
Đáng tiếc, tuy nàng có lòng làm gì đó nhưng dẫu sao đây cũng là nhân duyên của người khác, nếu hai bên nam nữ đều không có lòng dùng sức, người sống lại là nàng dù biết rõ mọi chuyện cũng bất lực.
Vì vậy tới tình huống này nàng cũng chỉ có thể nhắc nhở Vân Hi: “Nếu đã quyết định rồi thì nên dứt khoát, người ngươi gả cho chính là Thái Tử, nếu còn dây dưa với đại ca ta nữa thì đó là hại huynh ấy…”
Vân Hi gật đầu, lưu luyến móc ra mấy phong thư từ trong ngực, nói: “Ngươi nói đúng, mấy thứ này vốn muốn để lại bên người làm kỷ niệm, nhưng nghe xong ngươi nói vậy lại cảm thấy mình không nên như thế, dù sao cũng là ta phụ người trước, cần gì phải làm ra vẻ đa tình?”
Khi nói chuyện, nàng ấy lấy mấy phong thư kia ra đưa tới lò lửa nấu nước trà, nhìn ngọn lửa bùng lên đốt mấy phong thư đó thành tro tàn.
Quỳnh Nương nhìn mà sau lưng chợt lạnh, không ngờ Vân Hi còn giữ thư của ca ca, nếu không phải nàng nói vậy, chẳng phải Vân Hi sẽ để thư từ lại sao, nếu sau này bị Thái Tử gia không cẩn thận nhìn thấy…
Kiếp trước Quỳnh Nương rời thế quá sớm, không biết tình hình cụ thể khi ca ca bỏ mình, nhưng nếu Thái Tử biết Vương phi của mình có dây dưa tình cảm với ca ca trước khi thành hôn, theo tính hắn, tất diệt trừ cho sảng khoái, sắp xếp chuyện ngoài ý muốn trước trận chiến, lấy mạng của ca cũng chưa biết chừng.
May mà Vân Hi nghe khuyên bảo, đốt đi nhược điểm, tương lai cũng có thể giảm bớt chút phiền loạn cho ca ca.
Thật ra Vân Hi cũng không muốn nói gì với Quỳnh Nương, nhưng cảm thấy Quỳnh Nương là muội muội thân thiết của Liễu Tương Cư, ngồi đối diện nàng một lúc, như cũng đến gần Liễu lang một chút.
Dẫu sao cũng là thiếu nữ chớm yêu, dù đã chuẩn bị hy sinh vì gia tộc, nhưng trước khi đại hôn vẫn nhớ lại phần tình cảm chú định là không thể có được.
Ngồi với Vân Hi một lúc, Vân Hi đứng dậy cáo từ.
Một mình Quỳnh Nương ngồi trong phòng trà, ngửi dư hương còn lưu lại của Vân Hi mà cũng lây dính một chút phiền muộn. Nghĩ đến ca ca ở biên quan, tiền đồ chưa biết, sinh tử chưa định, trong lòng phiền loạn, thở dài một tiếng.
Đúng lúc Lang Vương từ doanh trại quân đội trở về, thuận tiện tới cửa hàng đón Vương phi cùng về nhà. Mới vừa vào phòng trà đã nhìn thấy Quỳnh Nương thở dài thẫn thờ.
Bây giờ tính ra, hai người đã cấm mây mưa hơn một tháng.
Cái khác Sở Tà không cảm nhận được, nhưng riêng sự tự ti của nam tử như yếu sinh lí, căn cần không đủ thì lĩnh hội được mất vô cùng nhuần nhuyễn.
Lúc này thấy kiều thê chưa tưới tiêu được quá vài lần của mình mang vẻ mặt uể oải mệt mỏi, biếng nhác vô lực, hắn nghĩ là do mình làm nàng thiếu thốn giường chiếu, bỗng nhiên vô cùng chột dạ nôn nóng.
Đã là sai lầm của mình thì không thể sốt ruột, hắn đi qua ôm lấy eo nàng: “Sắp rồi, cố chịu mấy ngày, đừng sốt ruột.”
Quỳnh Nương đang phiền muộn lại bị Vương gia quấy rầy mất cả não, nàng nghiêng đầu hỏi: “Cái gì sắp rồi?”
Lang Vương duỗi cặp đùi thon dài ra, ngồi trên đệm mềm, mày rậm tuấn mục kiêu căng mang theo bảy tám phần không được tự nhiên: “Dĩ nhiên là ngày khai thông mương máng sắp tới rồi.”
Quỳnh Nương nghe vậy gật đầu: Đúng là trên kênh đào có vài đoạn bùn cao tích lại không tiện, phải khơi thông, nếu không thì thuyền qua không thuận lợi lắm.
Nàng nói: “Cũng không phải! Không biết đến lúc đó có thể cố gắng đào thông trong một lần không, nếu lặp lại vài lần sẽ khiến người ta buồn bực lắm!”
Lang Vương nghe vậy, hắn tà khí nhướng mày nói: “Chỉ do lang trung không cho bổn vương xuất lực thôi, nếu thật sự để bổn vương ác chiến, sao có thể không đào thông trong một lần, một trận chiến đến cuối chứ?”