“Không thể. Vậy nên em chọn hỏi câu nào đi.”
Tịnh Hề bắt đầu sờ cằm suy ngẫm…
Hỏi một câu cũng là hỏi…
Hỏi hai câu cũng là hỏi…
Còn bày đặt gì chứ!!!
Đắn đo một hồi, cô quyết định chọn câu hỏi…
“Thế anh trả lời em đi. Vì sao anh có được hơi thở của em?” Ừm,…
Câu này có vẻ khó hơn…
Lạc Cẩm Tu chỉnh lại tư thế ngồi cho Tịnh Hề, mắt hoa đào rũ xuống, giọng điệu nghe thực đau lòng: “Em quên rồi ư?”
Tịnh Hề:”…” Quên cái gì cơ?
[…] Kí chủ vốn chưa từng nhớ, sao có thể quên đây…Phải nhắc cô ấy mới được.
Không kẻo nam phụ lại hắc hoá giờ…
[ Kí chủ, lông vũ của ngài.]Hề bảo bảo mờ mịt…
Lông vũ gì?
[…] Nam phụ đại nhân, mời ngài hắc hoá đi.Kí chủ là đồ nữ nhân vô tâm vô phế!!!
Người ta tâm tâm niệm niệm đợi cô mấy năm nay, cô thì đã sớm vứt luôn chuyện này ra sau đầu rồi.
Lạc Cẩm Tu trông biểu cảm cô tràn đầy vẻ không hiểu, ánh mắt có chút tối lại, khoé môi vẫn luôn thường trực một nụ cười dịu dàng.
“Nhớ ra chưa?”
“Là cái lông vũ của em?” Tịnh Hề tuy quên béng chuyện này nhưng vẫn nói theo ý của con chuột béo kia.
Chắc đúng đi.
“Ngoan lắm.” Đoạn, anh mò tay vào vạt áo, móc đâu ra một cái hộp nhung xinh xắn…
Nhìn chiếc hộp này, Tịnh Hề mới nhớ ra chuyện đó…
Ra là nhờ lông lông mềm của cô…
Lạc Cẩm Tu thật cẩn thận mở nắp hộp ra, nhành lông trắng thuần khiết, không nhiễm bụi trần nằm yên trên nệm nhỏ. Nó vẫn có trạng thái y hệt lúc đầu khi cô đem tặng anh vậy. Một chút thay đổi cũng không có. Thậm chí, Tịnh Hề còn có cảm giác từng sợi lông vẫn giống như cũ.
“Thứ này có hơi thở của em?” Tịnh Hề đụng vào một sợi lông, không tin tưởng lắm vào câu trả lời của Lạc Cẩm Tu…
Này nhá, một sợi lông thì làm được quỷ gì?
Dùng để thọc lòng bàn chân à?
[ Kí chủ, ngài đừng nói vậy mà.] Lông của thiên sứ, ai lại đi cù lòng bàn chân chứ?Có ta nè… Tịnh Hề vui vẻ giơ tay. Trước đây, sống trên thiên đường, cô toàn chơi trò này.
Tại vì các thiên sứ toàn đi chân đất thôi.
[…] Trường hợp của ngài, ta từ chối hiểu.“Đừng làm ra vẻ mặt đó mà…” Lạc Cẩm Tu đậy nắp hộp lại, nhét vô vào áo. Nhìn xuống đôi môi nhỏ xinh, oánh nhuận của cô, không kìm lòng được, liền cúi người hôn xuống…
Ngọt ngọt vị kẹo mút…
Và đặc biệt là rất mềm…
Tịnh Hề cùng cậu chuột hoàn toàn bị sang chấn tâm lý…
A a a! Cầm thú! Bổn bảo bảo còn chưa “nhớn” đâu!!!
Anh ta thế mà còn hạ thủ được.
[…]Thở dài một tiếng, trách ai giờ. Kí chủ đúng là tiểu yêu tinh chuyên đi câu hồn biến thái mà.