Vũ Văn Cao Dương cũng biết Dương Thanh tự có tính toán của mình.
Cái gì nên nói ông ta đều đã nói hết nên cũng không thuyết phục nữa, chỉ dặn dò: “Dù thế nào con cũng phải thật cẩn thận.
Bố chờ câu trả lời của con”.
“Được!”
Dương Thanh gật đầu.
Anh ở lại bệnh viện một lúc rồi tới tập đoàn Nhạn Thanh.
Một mình Dương Thanh ở trong phòng làm việc như lão tăng ngồi thiền, thỉnh thoảng cau mày.
Anh đang rất rối bời, lần đầu tiên thấy mờ mịt như vậy.
Lúc đến Yến Đô, anh không hề muốn tranh đoạt quyền thế, chỉ muốn tự mình quản lý tập đoàn Nhạn Thanh, cố gắng phát triển nó thành doanh nghiệp đứng đầu thế giới, coi như hoàn thành tâm nguyện khi còn sống của mẹ mình.
Nhưng bây giờ anh mới nhận ra, anh đã vô tình lún sâu vào vòng xoáy tranh chấp quyền lực ở Yến Đô, rất khó thoát ra.
Giờ phút này, anh nghĩ tới rất nhiều chuyện, cũng nghĩ tới rất nhiều người.
Dương Thanh cứ ngồi ngẩn người trước bàn làm việc cho đến khi có tiếng gõ cửa, anh mới giật mình lấy lại tinh thần.
“Mời vào!”
Anh vừa dứt lời, thư ký đã mở cửa bước vào.
“Chủ tịch, có một người đàn ông chừng hai lăm tuổi nói mình họ Bạch, có quen biết với anh, xin được gặp anh”.
Thư ký báo cáo.
Dương Thanh cau mày nói: “Không gặp, bảo cậu ta cút đi!”
Thấy thư ký tới, anh ta vội vàng đứng lên hỏi: “Tôi có thể gặp chủ tịch Dương được chưa?”
Thư ký lắc đầu: “Xin lỗi anh, chủ tịch bộn bề nhiều việc, không có thời gian gặp anh”.
Thư ký uyển chuyển truyền đạt lại ý của Dương Thanh.
Sắc mặt của Bạch Tuấn Hào lập tức cứng đờ, lạnh giọng nói: “Cô không nói cho anh ta biết tôi họ Bạch à?”
Anh ta lại trở về dáng vẻ kiêu căng như lúc sáng.
Thư ký không vui, lạnh nhạt nói: “Chính vì biết anh họ Bạch nên chủ tịch mới không có thời gian gặp anh”.
Nếu Bạch Tuấn Hào còn chưa hiểu ra thì đúng là quá ngu xuẩn.
“Chết tiệt!”
Trong lòng cảm thấy rất ghê tởm, nhưng Tần Y vẫn bình tĩnh nói: “Chỉ cần là chuyện công việc, anh đều có thể nói với tôi”.
“Thế thì không được, bàn công việc với người đẹp có gì vui?”
Bạch Tuấn Hào híp mắt cười: “Chúng ta đi thuê phòng khách sạn, tâm sự về cuộc đời còn thú vị hơn nhiều.
Người đẹp thấy sao?”
– —————————.