Có điều hiện giờ Mộng chưởng quầy đã khôi phục được trạng thái đỉnh cao, chỉ cần không tìm đến Ma đô khiêu chiến Ma tôn như hồi trước nữa, thì hẳn sẽ không có gì nguy hiểm.
Đang trầm tư, Từ Hối bỗng vội vã bước từ ngoài vào, gọi lớn: – Thánh chủ, Vu Kiếp cầu kiến!
Dương Khai nhướn mày: – Vu Kiếp?
– Hình như là đã xảy ra chuyện gì đó, sắc mặt lão có vẻ bất ổn. Từ Hối bẩm báo.
– Cho lão vào. Dương Khai liền nói.
Từ lần từ biệt trước, đã hơn mấy tháng không gặp lão Vu Kiếp này rồi, có điều nghe phía Từ Hối nói, sau không thôn tính không ít tinh nhuệ của Phá Huyền Phủ và Chiến Hồn Điện, U Minh Tông của Vu Kiếp thế lực tăng mạnh, hiện giờ đang trên đà phát triển.
Một lát sau, Vu Kiếp toàn thân trùm hắc bào như ma quỷ vụt hiện thân, chắp tay nói: – Thánh chủ đại nhân!
– Vu tông chủ. Dương Khai khẽ gật đầu. – Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Vu Kiếp khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
– Đúng là có chút chuyện, liên quan đến thạch lâm của Phá Huyền Phủ.
Dương Khai biến sắc: – Thạch lâm đó làm sao?
– Nếu Thánh chủ thấy tiện thì xin mời theo ta đi xem thử sẽ biết. Vu Kiếp không nói rõ.
Có điều từ thần thái và khẩu khí của lão, Dương Khai vẫn mơ hồ đoán được một chút, không nhiều lời thêm, hắn gật đầu, sải bước đi khỏi Thánh Chủ Uyển.
Thần niệm truyền tin, bảo Lệ Dung cũng đi cùng, ba người bay thẳng về phía Phá Huyền Phủ.
– Chúa thượng, có phải xảy ra chuyện gì không? Lệ Dung ngơ ngác hỏi.
– Vu Kiếp nói thạch lâm đó có chút vấn đề, gọi ta đến xem sao.
– Thạch lâm? Lệ Dung nhướn mày. – Thạch lâm thông đến Tinh Không?
– Ừ.
– Nơi đó xảy ra chuyện gì ư?
– Không biết.
Dương Khai lắc đầu.
Sau thời gian một nén hương, ba người dừng nhân ở khoảng không phía trên thạch lâm lần trước, nhìn xuống, Dương Khai không khỏi nheo mắt lại.
Tại vị trí trung tâm thạch lâm đó, một lối vào đen kịt mở rộng, hệt như Thánh lăng.
Lệ Dung che miệng kêu lên: – Ai đã mở lối vào Tinh Không đó ra?
Vu Kiếp lắc đầu: – Các đệ tử thủ hạ ta vô tình phát hiện được, vì Vu mỗ biết nơi này quan trọng với Thánh chủ đại nhân, nên từ sau lần cáo biệt trước, đã hạ lệnh không cho đệ tử ra vào Phá Huyền Phủ nữa. Có điều hôm qua lúc mấy đệ tử bay ngang qua, chợt phát hiện tình hình dưới đất, vài người hiếu kỳ xuống xem thử thì một đi không trở lại, các đệ tử còn lại vội vàng về tông môn báo lại cho ta biết, ta liền tìm tới Cửu Thiên Thánh Địa.
Nghe lão tường thuật một hồi, Dương Khai điềm đạm gật đầu: – Ngươi phải thấy may mắn vì đã không tự mình vào đó điều tra.
Vu Kiếp cười bảo: – Vu mỗ tự biết mình. Nói vậy, đó quả thật là lối vào Tinh Không?
– Không sai. Lần trước ta và Lệ Dung đã vào trong điều tra một lần rồi. Nơi đó quả thật thông đến Tinh Không trong truyền thuyết, kẻ chưa đến Nhập Thánh tam tầng cảnh vào đó tất sẽ chết, mấy tên đệ tử đó của ngươi hẳn là không thể quay về được nữa.
Vu Kiếp hơi biến sắc: – Nhập Thánh tam tầng cảnh mới vào được?
– Trong Tinh Không có một nguồng áp lực khủng khiếp xuôi chảy, chỉ có sức mạnh thân xác như Nhập Thánh tam tầng cảnh mới chống đỡ được. Lệ Dung gật đầu nói.
Vu Kiếp không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nghĩ mà thấy sợ.
Lão thầm tự nhủ may mắn, may mà khi biết tin lão đã lập tức báo cho Dương Khai, chứ không mạo hiểm vào đó, bằng không với sức lão, chỉ e sẽ chịu chung số phân với mấy đệ tử đó, một đi không trở lại.
– Chỉ là… Ai đã mở lối vào này ra? Lệ Dung mơ hồ lẩm bẩm.
– Có khả năng là nó tự mở. Dương Khai đăm chiêu.
– Tự mở? Lệ Dung và Vu Kiếp đều kinh ngạc nhìn hắn.
– Ừ, trong Thánh địa cũng có một Tiểu Huyền Giới, gọi là Thánh lăng, vốn là nơi an nghỉ của các thế hệ Thánh chủ. Có điều cách đây mấy ngày, lối vào Tiểu Huyền Giới đó tự động mở ra, khiến các trưởng lão hoảng hốt, đến tận bây giờ cũng chưa có cách đóng lại. Dương Khai giải thích, cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt.
Lối vào Thánh lăng mở ra, lối vào thông đến Tinh Không cũng đã mở, hơn nữa đều xảy ra trong thời gian gần đây, nghiêm túc mà nói, hẳn là đều xảy ra vào ngày hắn đưa Mộng Vô Nhai và Hạ Ngưng Thường trở về.
Không lẽ lại có liên quan tới thế giới quỷ dị đó thật?
Khoảng cách quá xa, sao có thể có liên quan?
– Thánh chủ đại nhân, nơi này xử lý thế nào đây? Có cần điều động người canh gác không?
– Không cần, ngươi trở về cảnh cáo đệ tử U Minh Tông ngươi, không được xông vào trong, ta không nói đùa đâu, chưa tới Nhập Thánh tam tầng cảnh mà vào đó, thật sự chỉ có đi mà không có về.
– Vâng, với lời Thánh chủ đại nhân nói, Vu mỗ vô cùng tin tưởng. Vu Kiếp nghiêm mặt gật đầu.
– Ta cũng sẽ bảo đệ tử Thánh địa không được đến đây, còn về người ngoài… Họ muốn đi thì cứ đi, sống hay chết chẳng liên quan đến ta! Dương Khai khẽ hừ một tiếng. – Cứ vậy đi, ta về trước.
– Vậy Vu mỗ cũng xin cáo từ, lần này đi Thánh địa chủ yếu là để thông báo cho Thánh chủ đại nhân về việc này thôi.
– Ừ, tùy ngươi, phải rồi, nếu ngươi có cần luyện chế Thánh đan, cứ việc đến Thánh địa tìm ta. Dương Khai lại dặn dò một tiếng.
– Ta có thể ưu tiên luyện giúp ngươi.
Vu Kiếp nghe vậy liền vui mừng khôn xiết, cảm tạ rối rít, bảo về chuẩn bị dược liệu ngay, ít ngày nữa sẽ đến cầu đan.
Kỳ thực lão đã muốn đến Cửu Thiên Thánh Địa cầu đan từ lâu rồi, chỉ có điều vì quan hệ giữa lão với Dương Khai cũng khá tốt, vào thời gian trọng yếu này mà tìm đến cũng hơi ngại, tránh để người khác đàm tiếu, ảnh hưởng đến thanh danh của Cửu Thiên Thánh Địa.
Có điều Dương Khai đã chủ động đề nghị, Vu Kiếp đời nào chối từ? Lão liền phấn khởi rời đi.
Sau khi chia tay Vu Kiếp, Dương Khai và Lệ Dung lại trở về Thánh địa. Suốt cả đoạn đường im lặng, Dương Khai nhớ lại những lời mà phân thần Đại Ma Thần đã nói ở thế giới quỷ dị đó, muốn tìm ra manh mối hoặc thông tin có thể dùng được.