Xin lỗi, xin lỗi!
Hai chữ này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong đầu Bạch Thư Hân.
Cô lái xe suốt một tiếng đồng hồ mới đến bệnh viện phía tây ngoại ô.
Cô nhìn thấy Cố Gia Huy đang đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt lạnh tanh, nhíu hết mày lại.
Cánh tay buông lỏng gõ nhẹ vào thanh vịn tay của dãy ghế ngồi, khiến khu hành lang vốn yên tĩnh phát ra tiếng động khe khẽ.
Cô nhanh chóng tiến lên phía trước và hỏi: “Ôn Mạc Ngôn sao rồi?”
“Tình trạng không được khả quan lắm.”
Cố Gia Huy nói ra bảy chữ này khiến Bạch Thư Hân choáng váng hết đầu.
Anh chưa thông báo cho Ôn Thanh Vân biết, anh sợ cô sẽ không chịu nổi, bây giờ người vẫn chưa ra, tình trạng thế nào mọi người vẫn còn chưa rõ.
Anh chỉ có thể hy vọng Ôn Mạc Ngôn tai qua nạn khỏi.
“Sao lại như thế chứ?”
Bạch Thư Hân sững sờ nói.
Thời gian cứ thế trôi qua, khoảng một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Ôn Mạc Ngôn cũng ra khỏi phòng phẫu thuật.
Trên đầu anh ta quấn một lớp băng gạc, sắc mặt trắng bệch, vẫn trong trạng thái hôn mê.
Bác sĩ đổ hết mồ hôi hột nói: “Phẫu thuật lần này cũng khá thành công, đợi hai mươi bốn tiếng xem tình trạng của bệnh nhân thế nào đã.”
Nghe bác sĩ nói thế, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Thư Hân đợi ở phòng bệnh, không rời nửa bước.
Trong lòng cô rất hối hận, bởi vì những lời nói quá đáng của mình.
Cố Gia Huy vẫn còn chút chuyện phải xử lý, vừa hay có Bạch Thư Hân ở đây, anh mới an tâm đôi chút.