Giờ đây để cho Giang Ninh, dù cách thức không giống, nhưng kết quả vẫn vậy.
“Ùm Giang Ninh gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Anh tới trước linh cữu của Long Tường, thắp ba nén nhang, cắ m vào bát hương rồi thành khẩn nói: “Chủ nhân nhà họ Long, giờ ông có hối hận không?”
E rằng Long Tường còn sống thì mới cho anh đáp án được.
Giang Ninh đứng đó một lát rồi quay lưng bỏ đi.
Long Linh Nhi nhìn theo bóng dáng Giang Ninh khuất dần sau cánh cửa, cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại.
Nếu muốn nhà họ Long tiếp tục sinh tồn, cô ta bắt buộc phải kiên cường.
“Chíu!”
Giang Ninh mới bước chân ra tới cổng, một tia sáng roẹt qua, con dao sắc bén bay thẳng từ phía sau, cắm mạnh vào tim Giang Ninh.
“Bịchl” Giang Ninh không thèm quay đầu, vung nắm đấm lên, đập mạnh lên người đánh lén anh là Long Phi, thừa thế kẹp chặt cổ anh ta lại, ấn mạnh vào tường, hai chân nhấc khỏi mặt đất.
“Ặc ặc…
Long Phi giấy dụa, nhưng không tài nào thoát được, hai mắt toát lên nỗi căm hận và giận dữ ối ối!”
“Tao phải giết mày! Tao giết.
“Giả điên giả khùng, mày cũng sợ chết sao?”
Ánh mắt Giang Ninh bình tĩnh, ngón tay hơi dùng sức bóp chặt lấy cổ Long Phu, mặt anh ta càng lúc càng đỏ, rồi dần chuyển sang tím đen, “Anh giả điên giả khùng rồi để một mình Linh Nhi đối mặt với đám hổ báo đó sao?”
“Có người anh nào như anh không?”
“Mày… kệ tao! Á á á…
Giang Ninh lên gối, Long Phi bỗng chốc kêu gào thảm thiết, hai tai bắt đầu ù đi, cảm giác không thể thở nổi.
“Mày… mày hủy hoại tập đoàn Linh Long… chủ thượng sẽ giết mày! Chắc chắn ông ta sẽ giết mày!”