Một ngọn lửa trắng xám bốc lên từ trên thanh xương ngón tay màu đen đó, bay ra khỏi chiếc hộp, như tơ như sương mù lơ lửng trên không trung, ngưng kết hồi lâu cũng không tiêu tan.
Giáo hoàng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu trắng, thất thần nói: “Thần linh của tôi ơi…”
Bất giác, ông ta đóng cửa lại.
“Ngài giáo hoàng, ngài cảm giác được rồi chứ?” Laura nhẹ giọng hỏi.
Giáo hoàng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, trên trán dần dần ngưng kết những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
“Tên ma quỷ nhà ngươi.” Ông ta thấp giọng lẩm bẩm.
“Không, đây chỉ là một vụ giao dịch, ngài giáo hoàng.” Laura nói.
“Đây là sự bất kính đối với thần linh.” Giáo Hoàng nói.
“Bất kính với thần linh ở chỗ nào chứ? Thanh xương ngón tay này không phải đến từ gia quyến của bốn chính thần, cũng không phải là thi thể của bảy ma thần, nó đến từ tỷ năm trước, thuộc về một vị thần linh nào đó đã ngã xuống.”
Laura lộ ra nụ cười: “Ta tin thứ này không hề mạo phạm tới bảy vị thần linh, cho nên ta định tặng nó cho ngài.”
Xương ngón tay của thần linh.
Xương ngón tay của một thần linh nào đó.
Nó khác với bảy con đường thành thần đã biết, nhất định ẩn chứa bí mật thành thần trước đây chưa từng thấy.
Giáo hoàng dán mắt vào chiếc hộp, cổ họng thoáng chuyển động.
Ông ta lấy ra một chiếc khăn tay trắng, lau sạch mồ hôi lạnh trên trán.
Hiện giờ có cần giết chết đối phương hay không đây?
Ông ta nhìn về phía cô bé ở đối diện.
Cô bé khẽ mỉm cười.
Từng cành lá dạt dào sắc xanh nhô ra từ phía sau lưng của cô bé, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Cây thánh Kinh Cức!
Chết tiệt, đây là sự sống có thể so sánh với thần linh.
Nó đang bảo hộ cho cô bé!
Giáo hoàng lập tức tuyệt vọng.
Ông ta cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, thấp giọng nói: “Laura bệ hạ, rốt cuộc người muốn như thế nào?”
“Nói cho ta biết bí mật kia, việc quyên tặng cho thần điện Tri Thức sẽ không thay đổi, còn món đồ trong chiếc hộp này là cá nhân ta tặng cho ngài.”
“Hoăc là ngài cũng có thể không nói cho ta biết bí mật kia, nhưng ta tin thế nào cũng có người biết được.”
Laura hạ thấp giọng: “Cho dù ngài không nói, những người khác để lấy được thanh xương ngón tay này, cuối cùng cũng sẽ nói cho ta biết bí mật kia, ngài nghĩ thế nào?”
Giáo hoàng trầm mặc một phút.
Ông ta đột nhiên nở nụ cười.
Lắc đầu một cái, giáo hoàng tràn đầy cảm khái nói: “Laura bệ hạ, hoan nghênh người trở thành chủ giáo chính thức của thần điện Tri Thức.”
“Ngài giáo hoàng, cây thánh ở đây, xin ngài hãy nói bí mật trước, chú ý không được nói dối, sau đó thì ngài có thể cầm chiếc hộp này.”
“… Bệ hạ, người hãy nghe cho kỹ, ta chỉ nói một lần thôi.”
“Xin mời.”
“Khi đó là thời đại mạnh nhất của thần linh, ba đồng xu cuối cùng được ba mươi ba vị thần linh thời Thượng cổ cùng đúc thành. Các vị thần linh đã dốc hết toàn lực để hoàn thành thành tựu cao nhất này, sáng tạo ra sức mạnh vượt qua tất cả các thần linh trong ba đồng xu này.”
“Ba đồng xu này mỗi đồng nắm giữ một phần của sức mạnh, người nhất định phải thu thập đủ chúng, rồi để ba nhân vật đặc biệt do chúng đại diện kích phát chúng, như vậy mới có thể thực hiện được chuyện kia.”
“Thật sự có thể thực hiện được chuyện kia sao?” Laura nắm chặt nắm tay lại, hơi thở trở nên gấp gáp.
“Đúng, đây là sức mạnh cuối cùng, có thể khiến người chết sống lại, khiến mọi thứ nghịch lưu, khiến vận mệnh của chúng sinh vạn vật phải lùi bước.” Giáo hoàng thấp giọng nói.
Cố Thanh Sơn đứng trong thủy triều hắc ám.
Hắn nâng trận bàn truyền tống đến Thiên Giới Nguyên Thủy ở trên tay lên, ngắm nhìn kỹ càng.
Trên trận bàn, kỳ lân, phượng hoàng, linh quy, hoàng long, mỗi con chiếm một góc, chia nhau nhìn về bốn phương.
Mới vừa rồi, sau khi bị một ánh mắt của con hoàng long giết chết, Cố Thanh Sơn lại chuyển sang một con đường tiến lên khác.
Sau một thời gian dài chạy như bay, cuối cùng hắn cũng tới được phía trước ngọn núi.
Dưới chân núi, có một cái đình.
Đình giữ núi.
Trong đình giữ núi, có một con kỳ lân đang nằm ngang tại đó ngáy o o.
Nhận ra có người tới gần, con kỳ lân lười biếng mở mắt ra, đứng dậy nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Trước mắt Cố Thanh Sơn tối sầm.
…
Trở lại trong thủy triều hắc ám, Cố Thanh Sơn bắt đầu suy nghĩ tìm cách tiến vào Hoang Vân Thiên Cung.
Hắn phát hiện ra bản thân hai lần trước đều đi trên mặt đất, do đó mới kinh động đến hoàng long và kỳ lân.