“Không, không phải là võ y đáng sợ, mà là Lâm Thiên Kiêu đáng sợ, y võ bình thường, hoàn toàn không có thủ đoạn nào nghe mà rợn cả người như vậy, duy nhất chỉ có Lâm Thiên Kiêu…”
Các đệ tử ngoại đảo kinh ngạc mà bàn tán.
Còn các đệ tử nội đảo kia, không khỏi hít một hơi lạnh, kinh ngạc không thẻ giải thích nỏi.
“Haha, chúng ta không cần sợ những đệ tử nội đảo này nữa!”
“Giết!”
Các đệ tử ngoại đảo tràn đây tự tin, ai nầy đều điên cuồng gào thét xông về phía đệ tử nội đảo.
Các đệ tử nội đảo vô cùng kinh ngạc, vội vàng ngăn cản.
Nhưng với sự ngăn cản này, bọn họ mới hiểu những đệ tử.
ngoại đảo lúc này rốt cuộc khủng khiếp đến thế nào.
Tất cả nhát kiếm của đệ tử nội đảo chém ra đều bị đệ tử ngoại đảo bẻ gãy.
Tất cả các cú đám của bọn họ đánh ra cũng bị chặn lại toàn bộ!
Tất cả các chưởng đánh ra đều bị hoá giải toàn bộ.
Còn tất cả các đệ tử xông tới, không có một ngoại lệ nào, tất cả đều bị chắn động bay ra ngoài, ngã xuống đất ngất đi.
Các đệ tử nội đảo hoàn toàn không thể nào chống chọi được với các đệ tử ngoại đảo, thế cục ngay lập tức đảo ngược.
Các đệ tử nội đảo bắt đầu tan tác ở một bên …
“Không…”
Đảo chủ của đảo Vong Ưu thừ người ra mà nhìn, lắm bẩm trong miệng.
*Có thể lấy y võ chứng minh Đạo Thiên Kiêu… Lâm Dương này, thật là kinh khủng!” Huyết Trường Phong hít một hơi lạnh, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi.
“Bố, chúng ta phải làm sao đây? Hay là … hay là hoà giải với Lâm Dương đi?” Huyết U U khóc lóc nói.
“Hòa giải? Đã là chuyện không thể.
Nếu như Đảo Vong Ưu ta để mất Thiên Kiêu Lệnh, vậy thì cả đời này cũng đừng mong trở mình, chuyện đã đến nước này, chúng ta chỉ có một con đường để đi!”
Đảo chủ Vong Ưu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, người đang bị mười mấy trưởng lão vây đánh, sau đó gầm lên một tiếng, nhảy lên lao về phía Lâm Dương.