“Thế anh có tin tôi cắt cậu nhỏ của anh không?” Bạch Thư Hân đưa tay muốn đánh nhưng không ngờ anh ta chỉ đứng yên tại chỗ, cũng không né tránh, chỉ nhắm mắt lại và mặc cho cô ấy đánh.
Bạch Thư Hân đột nhiên cảm thấy không còn muốn đánh nữa, anh ta cũng chỉ là vô ý mà thôi.
Cô nhìn ra ngoài ban công, giữa hai nhà cách nhau một cái cục máy nóng lạnh, ở giữa vẫn còn chút khoảng cách, tên này làm sao mà trèo lên được thế?
Tòa nhà cao như vậy, lỡ té xuống không chết chắc cũng gãy chân, liệt nửa người thì phải làm sao đây?
“Anh chán sống hả? Dám trèo vào từ bên ngoài?”
“Tôi lo lắng cho em.”
Ôn Mạc Ngôn nói một cách cẩn trọng.
“Lo lắng cho tôi? Thế sáng sớm anh đã làm gì chứ?”
Nếu như không phải anh ta, mình sẽ xui xẻo như thế sao?
“Thế bây giờ em không sao chứ?” Anh ta hỏi.
“Không sao, anh cút ngay cho tôi, đừng để tôi nổi điên.”
“Vừa nãy tôi nhìn thấy rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”
“Chịu cái đầu của anh, anh cút ngay cho tôi!”
Bạch Thư Hân phóng ánh mắt dữ tợn đuổi anh ta ra ngoài, rầm một tiếng đóng cánh cửa lại.
Ôn Mạc Ngôn bị đuổi khỏi cửa.
Ôn Mạc Ngôn cũng có chút ngượng ngùng, thế nào mà lại nhìn thấy cơ thể của cô lúc đang bôi thuốc chứ?
Sau này làm sao có thể làm bạn nữa đây?
Bạch Thư Hân cảm thấy chán nản muốn chết, cô chỉ muốn nằm yên trên giường mà thôi.
Chính lúc này, bên tai vang lên tiếng động ở ban công nhà bên cạnh.