Thấy vậy lại càng có nhiều người lao tới, rất nhiều người không phải bất ngờ vì cái giá mà Diệp Thành đưa ra, một triệu linh thạch một chữ, số tiền này đủ để làm rất nhiều việc đấy.
Một chữ mà thôi, một triệu cũng đáng.
Thế rồi cảnh tượng bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Lại nhìn vào trong trận pháp, sắc mặt của Hoắc Tôn tối sầm cả lại, hắn gãi đầu, mắt đỏ ngầu trông như con ác quỷ.
Chỉ có Cơ Tuyết Băng vẫn tĩnh lặng quan sát Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn ánh lên cái nhìn bất định, không biết cô đang nghĩ gì.
Hiện giờ bọn họ ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, những đệ tử ứng cứu cũng đều bị Diệp Thành đánh tàn tạ, mọi thứ chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình, sự khủng khiếp của trận pháp đã vượt qua tưởng tượng của cả hai người, muốn ra ngoài phải dốc hết sức.
“Nào, nào, đây là của ngươi, cầm lấy đi”.
“Ba chữ của ngươi ba triệu linh thạch, cầm lấy đi, đừng có để ai cướp đi đấy”.
“Ngươi một chữ, một triệu linh thạch”.
Phía này, Diệp Thành đang bị vây lại ở giữa, vẫn đang nhiệt tình cất đi những chữ vàng kia, hiện trường vô cùng náo nhiệt.
Ở phía cách đó không xa, những người trong tay không có chữ vàng thì mặt mày ghen tức, rất nhiều người tỏ thái độ ra bên ngoài.
“Tên Tần Vũ này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, mới một lúc thôi đã cho đi cả vài chục triệu linh thạch rồi, không phải là hắn tìm được cả quặng đá quý đấy chứ?”