Vụ nổ khiến tất cả mọi người trong thung lũng bất ngờ, dù cho là người Đường thị hay những người do người đàn ông mặc áo xanh dẫn tới đều nhìn về hướng đó.
Trương Thác lắc cổ, chậm rãi đi đến cửa hang, bông hoa sen giam giữ anh suốt hai ngày cuối cùng cũng biến mất rồi!
Thời gian ban đêm, khiến cho hoa sen trên đầu Trương Thác tự nhiên tiêu tán mất, đây không phải là tiêu tán thật sự đúng nghĩa, mà là Trương Thác đã thử nó, chỉ cần bây giờ các cơ bắp của anh hoạt động thì hoa sen sẽ mọc lại trên đầu anh, khác với cách trồng trên đầu trước đây, nó sẽ lơ lửng cách đầu ba mươi cm, một bức màn không khí sẽ tỏa ra từ hoa sen và bao bọc quanh người Trương Thác.
Trương Thác đứng trên vách núi nhìn xuống, cuối cùng thì anh cũng biết những tiếng nổ dữ dội tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chẳng trách người đàn ông Hồng Sam lại hung tợn với anh như vậy, ông ta đã lên kế hoạch để lật đổ Đường thị.
“Cậu Trương!” Ông cụ lớn và những người khác thấy Trương Thác xuất hiện thì hét lên gọi anh.
Trương Thác nhẹ nhàng nhảy khỏi vách đá, đáp xuống mặt đất, hoa sen trên đầu biến mất khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Cú nhảy của Trương Thác giống như một con chim, rơi xuống ngay trước sân đấu võ không xa.
“Cậu Trương, mau rời khỏi nơi này đi!” Ông cụ lớn hét lên, đây là chuyện của Đường thị, ông ấy thật sự không muốn làm Trương Thác bị tổn thương, thanh danh thế kỷ của Đường thị không thể bị phá hủy.
“Muốn chạy sao?” Người đàn ông Hồng Sam cười chế giễu một tiếng: “Có thể chạy thoát sao?”
“Ai nói tôi muốn chạy?” Trương Thác nghiêng đầu nhìn người đàn ông Hồng Sam đầy tò mò.
Người đàn ông Hồng Sam mở rộng vòng tay, chế nhạo: “Ha ha, chẳng lẽ mày cho rằng với một cảnh giới Ngự Khí nhỏ bé như mày có thể đấu lại với nhiều người như bọn tao sao?”
Phía sau người đàn ông Hồng Sam, hàng chục chiếc máy bay trực thăng đang bay và hàng trăm người đeo mặt nạ trắng đứng xung quanh, vũ khí trên tay ai cũng bê bết máu.
Trên mặt của người đàn ông Hồng Sam mang theo sự tự tin tuyệt đối!
Những người đứng trên sân đấu võ của Đường thị đều lắc đầu, cho dù Trương Thác có là thần thì cũng không thể một mình đảo ngược tình thế được.
“Nhóc con, mày tự chọn đi, giao thứ đó ra cho tao, hay là để tao phế mày, rồi từ từ hỏi hả?” Ánh mắt của người đàn ông Hồng Sam lóe lên tia ớn lạnh: “Nếu không thì mày nghĩ mình mày có thể làm được gì?”
“Anh ta không chỉ có một mình đâu” Người đàn ông mặc áo xanh đứng sau lưng người đàn ông mặc áo xanh cách đó không xa đột nhiên lên tiếng.