Kim Nghê đi ra ngoài dò la tình hình, xác nhận nơi này không phải là Thú Hải, trở về báo cáo với mọi người, họ không khỏi sững sờ.
– Thế đây là đâu? Dương Khai hỏi.
– Cách đây trăm dặm có một tiểu trấn, ta đã qua đó hỏi thăm, mới biết nơi này cách Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi cả hai tháng đi đường… ừm, tính bằng sức của Siêu Phàm Cảnh.
– Xa vậy ư? Dương Khai kêu lên.
Đám người Lôi Long cũng không hiểu nổi ngọn nguồn chuyện này, rõ ràng họ đến đây từ khu rừng Thú Hải, nhưng khi trở ra lại đặt chân đến nơi này, cuối cùng chỉ có thể đổ lỗ cho thông đạo hư không họ dùng để chạy thoát thân.
Có lẽ nó và khe nứt hư không dùng để vào không phải là một.
– Nơi đó rất cổ quái, năm xưa lão phu đến đây từ phía Ma cương. Chính vào lúc này, tiếng Mộng Vô Nhai vọng đến, hình như vì vừa khỏe lại, giọng nói hơi khàn.
– Mộng chưởng quầy. Dương Khai phấn khởi, liền nhìn sang lão.
Mộng Vô Nhai mỉm cười gật đầu: – Không ngờ lần này người cứu lão phu ra lại chính là tiểu tử ngươi, xem ra sau này phải tìm cơ hội để tạ ơn ngươi rồi.
Dương Khai nhếch miệng cười: – Người một nhà, đừng nói chuyện khách khí như vậy.
Mộng Vô Nhai tối sầm mặt, đằng hắng mấy tiếng: – Cơm thì có thể ăn bừa, nhưng lời thì không thể nói lung tung, chúng ta thành người một nhà từ khi nào?
Rõ ràng lão vẫn chưa muốn thừa nhận chuyện Hạ Ngưng Thường với Dương Khai.
– Mấy vị này là… Mộng Vô Nhai nghiêm mặt lại, hướng ánh mắt sang đám người Lôi Long.
Bốn vị cường nhân Yêu tộc đều nghiêm mặt nhìn Mộng Vô Nhai, không dám có một chút khinh suất.
Người trước mặt họ đây năm xưa đã từng được mệnh danh là Nhân tộc đệ nhất cường nhân, lão đánh bại Huyết Giao Đại tôn chỉ trong thời gian một nén hương, hơn nữa không phải con người nào cũng không phân biệt chủng loài như Dương Khai, ngộ nhỡ lão già này thù hận Yêu tộc…
Bọn họ không thể không đề phòng.
– Bốn vị này là bằng hữu Yêu tộc của ta! Dương Khai liền giới thiệu cho Mộng Vô Nhai.
– Hóa ra là Yêu tộc, chẳng trách yêu khí nồng đến vậy.
Mộng Vô Nhai khẽ gật đầu, rồi hồ nghi nhìn Lôi Long: – Chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không, sao ta có cảm giác ngươi quen quen?
Lôi Long Đại tôn trầm giọng nói: – Năm trăm năm trước, khu rừng Thú Hải!
Mộng Vô Nhai nhíu mày, thấy y có vẻ không hoan nghênh mình, trong lòng hồ khi, không biết mình đã đắc tội với Lôi Long ở chỗ nào, nghĩ được một lúc, mắt lão sáng bừng: – Thì ra ngươi là thủ hạ của tên Huyết Giao đó?
– Các hạ còn nhớ là tốt rồi. Lôi Long khẽ cười. – Mối thù của Huyết Giao Đại tôn, một ngày nào đó bổn tọa nhất định sẽ đến đòi lại!
Mộng Vô Nhai bật cười: – Có phải lão phu giết hắn đâu. Hắn bụng dạ hẹp hòi, thua một trận mà tức tối mãi, trách được ai?
– Ta không cho phép ngươi sỉ nhục Huyết Giao Đại tôn! Lôi Long Đại tôn đứng phắt dậy, quát ầm ĩ.
Thấy hai người này không hợp, Dương Khai vội vàng khuyên giải.
Lúc này mà họ đánh nhau thật thì chỉ tổ khiến hắn bị kep ở giữa, hơn nữa Mộng Vô Nhai chỉ mới vừa khôi phục, không thể chiến đấu.
– Lời không ăn ý, nửa câu đã nhiều. Lôi Long Đại tôn hừ một tiếng lạnh ngắt, nhìn Dương Khai: – Tiểu tử, bọn ta xin đi trước một bước, chớ có quên Linh đan ngươi đã đồng ý với bổn tọa.
– Ừ, ta nhớ rồi. Dương Khai gật đầu.
Bốn người Yêu tộc nhanh chóng rời đi, trong nháy mắt đã biến mất tăm.
Mộng Vô Nhai tỏ ra nhàm chán, mỉm cười nói: – Tiểu tử thối, mười năm không gặp, bản lĩnh lên đấy nhỉ? Còn kết giao được với nhân vật lợi hại như vậy nữa.
– Cũng nhờ Mộng chưởng quầy năm xưa dạy bảo. Dương Khai liền đáp.
– Chớ có nịnh nọt! Mộng Vô Nhai trừng mắt. – Đừng tưởng ta không biết ngươi có ý đồ quỷ gì, tiểu tử nhà ngươi trời sinh không an phận, đi khắp nơi gây họa, để Hạ Ngưng Thường theo ngươi, ta không yên tâm.
– Đi theo lão nhân gia ngài cũng chẳng an toàn gì đâu. Dương Khai chế nhạo.
Mộng Vô Nhai lập tức nghẹn họng, liền đổi chủ đề, nhìn sang Lệ Dung: – Vị phu nhân này xưng hô thế nào?
Dương Khai vội giới thiệu với lão.
Mộng Vô Nhai nhìn Lệ Dung mấy lượt, mặt lộ rõ nét hồ nghi: – Sao ta thấy công pháp tu luyện của vị phu nhân này có chút bất thường.
Lời lão nói đầy hàm ý, Lệ Dung lại nhạy bén, nào có cuyện không biết hàm ý của lão? Bà bèn nhoẻn miệng cười: – Tiền bối quan sát thật tinh tường, thật ra ta là người của Ma tộc.
Thần sắc Mộng Vô Nhai lập tức cứng đờ, lão truyền thần niệm, quát gầm: – Tiểu tử ngươi đang làm cái gì vậy? Sao lại vừa kết giao với Yêu tộc, vừa qua lại với Ma tộc? Ngươi chưa nghe câu “phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị” ư?
Dương Khai cười chưa kịp trả lời, Lệ Dung đã nói:
– Tiền bối, nếu tiền bối lo ta gây hại với Chúa thượng thì lầm rồi, tộc ta đã thề cả đời tuân theo mệnh lệnh Chúa thượng, cống sức cho ngài.
– Chúa thượng? Hai con mắt Mộng Vô Nhai suýt nữa thì bắn ra ngoài, lão nhìn Lệ Dung, rồi lại nhìn Dương Khai, hỏi giọng không chắc chắn: – Ngươi gọi hắn là Chúa thượng?
– Vâng! Lệ Dung gật đầu nghiêm nghị.
Biểu cảm trên mặt Mộng Vô Nhai liền biến đổi thất thường, mãi một lúc sau lão mới nhìn Dương Khai: – Hôm khác có cơ hội, chúng ta phải nói chuyện một bữa ra trò.
Mười năm không gặp, vừa gặp lại thì Dương Khai đã đứng cùng Yêu Ma, điều này khiến Mộng Vô Nhai không khỏi lo âu, nhất là công lực của những Yêu Ma này đều mạnh hơn Dương Khai rất nhiều, giơ tay là đủ để dồn hắn vào chỗ chết.
– Đợi về rồi nói tiếp. Dương Khai nhếch miệng cười, biết Mộng Vô Nhai đang lo cho mình nên mới nghiêm túc vậy.
– Vậy này trả ngươi, có điều huyết khí bên trong ta đã tiêu hao gần hết rồi. Mộng Vô Nhai đưa Huyết Tinh thạch cho hắn.
Dương Khai nhận lấy, cảm thụ một lúc, khẽ biến sắc: – Mộng chưởng quầy, hiện giờ tu vi của lão là gì? Huyết khí khổng lồ như vậy, sao lại bị lão hút hết chỉ còn chút ít thế này?
Mộng Vô Nhai cười cười: – Trước khi vào đó, lão phu chỉ là Nhập Thánh nhất tầng cảnh, có điều hiện tại… đã khôi phục lại rồi. Cái này thì phải nhờ đòn tra tấn trên thạch trụ nọ, những năng lượng đó đã hủy đi phong ấn trong cơ thể ta, đỡ cho ta phải tự nghĩ cách hóa giải.
Dương Khai liền phấn khởi ra mặt, mừng rỡ nói: – Vậy tức là phong ấn của lão đã được giải trừ hoàn toàn?
– Ừ. Mộng Vô Nhai gật đầu thừa nhận.
Hai mắt Dương Khai sáng rực, thần sắc phấn chấn, hắn cảm thấy thật sự mừng cho Mộng chưởng quần