“Thiên Phong huynh” hơi do dự một chút rồi cũng gật đầu đồng ý. Lúc này hai đạo lục sắc nhân ảnh đằng xa còn đang nóng nảy đê hống ( gầm nhẹ). Một lát sau đột ngột cảm giác được đằng sau bỗng nhiên tuôn ra kinh người linh khí ba động, chúng không khỏi đồng thời xoay người lại quan sát.
Lọt vào trong tầm mắt là cả một tẳng lớn mây đen cùng bạch cụ phong ( cơn lốc) từ trong không trung đang phô thiên cái địa hướng đỉnh đầu phủ xuống, nhoáng cái đã đem hai nhân ảnh thôn phệ vào bên trong. Lúc này, Hàn Lập đang đứng ở trước cánh cửa đá giấu sau thác nước, cũng không hay biết rằng một hồi đại phiền toái sắp phủ xuống bản thân lại bị người khác vô tình hóa giải đi. Nếu không hai cái hóa thân liên kết mà đến, Hàn Lập cho dù có thể dễ dàng trảm cường địch, nhưng cơ hội cuối cùng giải phóng pháp lực cũng sẽ bị mất đi.
Hiện giờ ánh mắt của hắn đang vào một góc nhô ra ở phía dưới bên phải của cửa đá, phía trên đó có một cái lỗ nhỏ. Nắm tay Hàn Lập hướng vào túi trữ vật phất một cái, một thanh ngân quang lấp lóe chìa khóa đã xuất hiện ở trong tay. Ngón tay chỉ thẳng, ngân mang cũng theo đó bắn ra, chuẩn xác bắn vào trong lỗ hổng.
Nửa đoạn đầu chìa khóa xảo diệu chui vào trong lỗ hổng, chỉ chừa lại nửa đoạn chuôi ở bên ngoài. Hàn Lập thấy vậy mỉm cười, một ngón tay hướng về chiếc chìa khóa nhẹ nhàng điểm chỉ. Một đạo thanh ti chuẩn xác bắn đến chiếc chìa khóa. Bỗng đuôi chiếc chìa khóa tự động chuyển động nửa vòng, vốn lạnh như băng thạch cửa đá lập tức có linh quang lóe ra. Một tầng nhũ bạch sắc kỳ diệu hiện ra, tiếp theo là một trận rung động nhẹ, cửa đá chậm rãi nâng lên. Một cái động khẩu không lớn lắm xuất hiện.
Hàn Lập nhìn lướt qua động khẩu, sau đó thong thả bước vào. Sau khi đi được khoảng gần mười trượng, một cái đại hình truyền tống trận xuất hiện trước mắt. Xung quanh pháp trận có đến bảy, tám cái lỗ, toàn bộ đều trống trơn. Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập khẽ cau mày.
Nếu là người không biết ảo diệu bên trong đó, đặt linh thạch vào trong tất cả các lỗ, sợ rằng khi truyền tống trong nháy mắt sẽ bị không chi lực xé nát bấy. Người xếp đặt Phùng gia mật quật năm đó, tâm cơ thật là thâm trầm a! Hàn Lập bước tới trước pháp trận, ánh mắt chớp động vài cái, tay áo khẽ động. Năm khối đê giai linh thạch chuẩn xác bay vào trong năm cái lỗ. Sau đó lại giương tay đánh một đạo pháp quyết lên pháp trận.
Nhất thời cả Truyền tống trận đều phát ra tiếng vù vù trầm thấp! Lấy tạo nghệ hiện tại của Hàn Lập đối với trận pháp, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Truyền tống trận có hay không ổn định. Khi đã yên tâm, thân hình hắn nhoáng một cái đã lọt vào trung tâm của Truyền tống trận. Bạch sắc hà quang cuồn cuộn phát ra, thân ảnh Hàn Lập trong linh quang cũng biến mất không thấy.
Khoảng cách truyền tống hiển nhiên cũng không lớn. Lấy cường đại thần thức như Hàn Lập, thậm chí cũng không cảm thấy chút nào cảm giác choáng váng. Ngay khi bạch quang chợt hiện hắn đã lại xuất hiện tại một tòa đại sảnh không biết tên. Ánh mắt hắn đảo qua một lượt, tình hình của đại sảnh đã thu hết vào trong tầm mắt.
Nơi này không tính là quá lớn, chỉ tầm cỡ hai mươi trượng. Mặt đất cùng bốn bức vách đều chỉnh khiết dị thường, tất cả đều được xây bằng một loại cổ quái ôn thạch. Trong phòng đồ vật cũng không nhiều, chỉ có hai hàng bích sắc giá gỗ cùng ba cái ngân sắc rương to chừng mấy thước. Quy mô của Phùng gia mật quật nhỏ cỡ này đã được Hàn Lập đoán trước. Loại giá gỗ này không biết là do loại gỗ quý hiếm nào chế ra, mặc dù đã để trong nơi này rất lâu nhưng chẳng những nhan sắc không thay đổi mà còn tỏa ra mùi hương thơm ngát thoang thoảng.
Trên một cái giá xếp đặt những kiện pháp khí không cùng cấp bậc. Lấy trung giai pháp khí là chủ yếu, trong đó tổng thể có hơn ba mươi kiện, mặt khác cũng có mấy kiện pháp bảo không biết tên lẫn vào số đó. Hết sức đáng chú ý là trên cái giá còn lại, toàn bộ đều là ngọc giản với những màu sắc khác nhau, chừng hơn trăm khối cả thảy, xếp dày đặc trên giá gỗ. Hàn Lập cũng không chú ý thêm tới số pháp khí và pháp bảo này cũng như đồ vật bên trong mấy cái rương kia mà trực tiếp đi đến giá gỗ chứa đựng ngọc giản. Ánh mắt đảo qua một hồi, hắn tiện tay cầm một khối lên rồi dùng thần thức kiểm tra nhanh chóng nội dung bên trong.
Lấy thần thức cường đại như Hàn Lập, trong thời gian khoảng một bữa cơm đã kiểm tra hết số ngọc giản, nhưng trong đó lại không có cái nào ghi chép về phật môn công pháp, điều này không khỏi khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ Chẳng lẽ những gì tên Phùng Chẩm kia nói đều là giả sao? Hàn Lập lắc đầu, đem ý nghĩ này loại bỏ. Hắn có thể sử dụng mộng dẫn thuật để biết được đối phương nói thật hay giả, với thần thức của đối phương, căn bản không có khả năng lừa được bản thân mình.
Trong lòng cân nhắc một chút, ánh mắt Hàn Lập rốt cuộc chú ý tới ba cái rương kia. Hơi trầm ngâm một chút, Hàn Lập bước đến, tay áo khẽ động, từng cái rương lần lượt mở ra. Trong một cái rương tràn đầy trung giai linh thạch, có đến mấy trăm khối. Một cái khác thì chứa những hộp nhỏ có kích cỡ lớn nhỏ khác nhau.
Thần thức của Hàn Lập xuyên qua những hộp ngọc, phát hiện bên trong những hộp ngọc đều là một ít hiếm thấy tài liệu dùng để luyện khí, luyện đan. Xem ra có giá trị chỉ có cái rương chứa linh thạch kia. Mở ra hai cái rương mà chưa tìm thấy vật mình cần, sắc mặt Hàn Lập không khỏi âm trầm vài phần. Cái rương cuối cùng cũng bị mở ra luôn. Hiện ra trước mắt Hàn Lập là một đống linh quang lấp lóe phù triện, có lớn có nhỏ. Nhất thời Hàn Lập lộ ra vẻ thất vọng, bất quá khi thần thức cẩn thận đảo qua cái rương lần nữa, thần sắc chợt động, đột nhiên giơ tay hướng đến cái rương hư không một trảo.
“Vù”. Một thanh âm phát ra kèm theo một vật từ đống phù thoát ra rơi vào tay Hàn Lập. Ngưng thần nhìn kỹ, đây là một hộp gỗ màu xích hồng ( đỏ đậm) dài chừng nửa thước, bên trên còn dán một cái hoàng sắc phù màu nhàn nhạt. Mặt ngoài hộp gỗ còn điêu khắc một vài văn phù ký của phật môn. Hàn Lập liếc mắt một cái đã nhìn ra phù này là loại bình thường dùng để cấm chế linh khí. Không chút do dự, hắn đem tấm phù gỡ xuống, mở ra hộp gỗ.
Kết quả nắp hộp vừa nâng lên, một cỗ thất sắc linh quang từ trong hộp bắn ra bốn phía. Phát ra những phật quang này là một hạt châu có sắc màu nhũ bạch, to chừng ngón tay cái. ” Xá lợi tử! “. Hàn lập trong miệng một tiếng kêu nhẹ, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. Bởi vì trong hộp gỗ ngoài viên xá lợi tử còn có hai kiện phật môn pháp khí cùng một khối màu vàng ngọc giản.
Pháp khí là một kiện pháp luân cùng một viên kim sắc phật châu chớp động linh quang yếu ớt. Mà ngọc giản mặc dù không thu hút, nhưng giờ đây tâm tư của Hàn Lập đều tập trung hết vào nó. Duỗi tay, đem ngọc giản cầm ra, hắn không thể chờ đợi nữa mà trực tiếp đem thần thức chìm vào trong đó.