Hoắc Hi lấy di động ra, ra vẻ muốn lên mạng search một lúc.
Thịnh Kiều: “Chính là có ý đời này ngoại trừ anh ai em cũng không thích không trèo tường không có couple hết sức chuyên chú chỉ yêu mình anh ạ!”
Hoắc Hi dù bận vẫn ung dung cất di động đi, “Thế là yêu đương cũng không được?”
Thịnh Kiều: “…… Em, em cũng không only đến mức đấy ạ. Nếu anh đã tìm được người con gái mà anh thích, em cũng…… vẫn ủng hộ……”
Người con gái mà anh yêu sẽ là ai nhỉ?
Đó nhất định là một tiểu tiên nữ khác trên thế giới này, dịu dàng lương thiện, mang theo toàn bộ tình yêu tới bên cạnh anh, trong lòng trong mắt chỉ có một mình anh.
Rồi tới lúc ấy, cho dù sẽ khổ sở, sẽ rơi lệ, cô cũng nhất định sẽ tặng tất cả những lời chúc phúc tốt đẹp nhất cho anh. Chỉ cần chàng trai cô yêu vui vẻ bình an, dù cô có ra sao cũng không quan trọng.
Hoắc Hi nhìn cô chằm chằm một lúc.
Cô áp xuống sự cô đơn trong đáy mắt, nỗ lực khoe ra một nụ cười thật tươi đẹp với anh: “Cho nên, anh không cần lo lắng em sẽ thoát fan vì nguyên nhân này, cả đời này em đều sẽ không thoát fan!”
Hoắc Hi cau mày, cửa phòng bị gõ vang, là Đinh Giản đã đi mua cơm về.
Vừa thấy Hoắc Hi mở cửa, chị đã hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, đưa đồ ăn cho anh, quay đầu chạy lẹ.
Thịnh Kiều định vừa ăn vừa chỉnh ảnh, kết quả Hoắc Hi xách cô qua, bắt cô chuyên tâm ăn cơm. Tự anh ngồi ôm máy tính, lật folder ảnh của cô xem.
Không xem không biết, vừa lật xem đã bị dọa nhảy dựng.
Hơn một ngàn tấm ảnh được retouch cẩn thận, đặt chỉnh tề trong một folder tên là “Cục cưng của em”, ngoài ra còn có folder “Ảnh HD chưa chỉnh” , folder “Ảnh đẹp chưa công bố”, v.v.
Hoắc Hi: “…………”
Hóa ra làm fan của anh đều phải vất vả như vậy sao?
Anh nghiêng đầu nói: “Về sau không được chỉnh ảnh nữa.”
Thịnh Kiều suýt thì nghẹn cơm: “Tại sao ạ?!”
Hoắc Hi: “Không tốt cho mắt và xương cổ.”
Thịnh Kiều: “Anh không thể cướp đoạt quyền lợi chụp ảnh chỉnh ảnh của fan như em được!”
Hoắc Hi: “Em chụp đã được anh cho phép chưa?”
Thịnh Kiều: “…………”
Hức, idol không nói đạo lý.
Hoắc Hi thấy vẻ mặt cô buồn bực, lại nhẹ giọng hơn nói: “Về sau chụp ít chỉnh ít thôi, hơn mười tấm là được. Dù sao đều là dáng vẻ như nhau thôi mà.”
Thịnh Kiều: “Không giống nhau mà!” Cô gác đũa xuống lon ton chạy tới, nắm con chuột bật folder ảnh chỉ từng tấm một cho anh xem: “Góc độ không giống nhau, tư thế không giống nhau, hướng nghiêng đầu không giống nhau. Tấm này nhắm mắt lại, tấm này nhấp khóe miệng, tất cả đều không giống nhau!”
Hoắc Hi buồn cười hỏi: “Em cần nhiều ảnh không giống nhau như vậy làm gì? Không phải anh đang ở trước mặt em sao?”
Cô nhỏ giọng nói: “Có phải 24 giờ anh đều ở trước mặt em đâu.”
Hoắc Hi rũ mắt, còn cong môi, giọng nói lại trầm hơn: “Vậy 24 tiếng đồng hồ em đều suy nghĩ đến anh, đều muốn gặp anh sao?”
Thịnh Kiều: “…………”
Không đúng, lời này có nghĩa khác!
Cô vội đứng thẳng dậy, còn vén tóc ra sau tai để che giấu lo lắng, ánh mắt nhìn lung tung cả, “Em…… Em còn chưa ăn xong cơm!”
Dứt lời, cô vội xoay người chạy về tiếp tục ăn cơm.
Hoắc Hi im lặng cười cười.
Câu cá phải thả mồi chậm rãi, cần câu phóng mạnh quá, dễ doạ cá chạy.
Sáng hôm sau quay xong cảnh toà án, buổi chiều đoàn phim liền chuẩn bị vào núi quay ngoại cảnh. Cảnh trong núi là phần diễn của nam nữ chính, đại khái phải đi ba bốn ngày. Đạo diễn tách cảnh ra, để phó đạo diễn ở studio nhìn chằm chằm phần diễn hằng ngày của mấy vai phụ, còn tự ông đưa nam nữ chính vào núi.
Địa điểm quay là một ngọn núi chưa khai phá ở ngoại thành Hàng Châu, đoàn phim đã lên dựng cảnh từ trước. Ăn xong bữa trưa, tài xế của đoàn phim liền lái xe tới đưa họ chuẩn bị vào núi.
Đinh Giản đã sớm gói ghém một cái bọc nhỏ, mang theo chút đồ ăn vặt. Mấy ngày nay phải ngủ trong lều trại trên núi, chắc là tín hiệu cũng không tốt. Chị lo Thịnh Kiều nhàm chán, còn đem theo cái máy chơi game mà fan tặng.
Xe lái loanh quanh lòng vòng ba tiếng, Thịnh Kiều choáng váng tới mức buồn nôn, còn chưa tới địa điểm đã không nhịn nổi nữa. Đinh Giản vội vàng gọi tài xế dừng xe, Thịnh Kiều lao xuống xe ngồi xổm ven đường nôn hết cả bữa trưa ra.
Đinh Giản vừa vuốt lưng cho cô vừa sốt ruột hỏi: “Phải đi bao lâu nữa ạ?”
Tài xế nói: “Hai mươi phút.”
Thịnh Kiều nôn thốc nôn tháo, yếu ớt nói: “Em không ngồi xe nữa, em đi bộ.”
Say xe quá khó chịu, ngửi cái mùi kia đã thấy không chịu nổi. Đoàn phim cũng hết cách, chỉ có thể để trợ lý của điều phối viên xuống xe đi theo, cũng may chỉ đi thẳng một đường, không lo bị lạc.
Thịnh Kiều còn đang ngồi nghỉ trên một gò đất ven đường, liền nghe thấy đạo diễn gọi: “Ấy Hoắc Hi, em làm gì đấy?”
Hoắc Hi nhảy xuống khỏi cửa xe, cầm nước khoáng và giấy trên tay, quay đầu lại cười cười: “Em cũng say xe, em đi cùng các cô ấy một lúc.”
Đạo diễn: “……”
Lời giải thích này của em hơi có lệ quá đấy!
Anh lại nói với trợ lý điều phối viên kia: “Cậu lên xe đi, tôi đi theo họ.”
Trợ lý điều phối viên quay đầu lại nhìn đạo diễn, đạo diễn nói: “Đi lên đi đi lên đi, mấy đứa chú ý an toàn nhé, tí nữa thầy kêu người tới đón mấy đứa.”
Xe chậm rãi lái đi, anh ngồi xổm xuống trước mặt Thịnh Kiều, vặn nắp chai đưa nước cho cô, nhẹ giọng nói: “Súc miệng tí đi, rồi uống mấy hớp.”
Cô nôn tới mức khó chịu, yết hầu lờ lợ, chẳng có sức để nói chuyện nữa, lúc cầm chai nước tay cô run rẩy cả.
Hoắc Hi duỗi tay xoa xoa đầu cô, thấp giọng hỏi: “Còn khó chịu à?”
Cô lí nhí rên rỉ một tiếng.
Khiến anh đau lòng muốn phát điên.
Chờ cô uống xong nước, anh lại mở túi khăn giấy giúp cô lau lau khóe miệng.
Đinh Giản ở bên cạnh mắt nhìn thẳng, ngắm núi ngắm nước ngắm cỏ, ha, cảnh đẹp quá.