Hắn xoay xoay Trúc Chi một vòng rồi hỏi nhỏ:
“Cảm thấy trong người ra sao?”
“Đau, đau khắp nơi, giống như có hàng ngàn mũi tên đang đâm nát lục phủ ngủ tạng.”, Trúc Chi trả lời.
“Quái lạ, cho dù cô có nuốt lấy trái tim của biển cũng không thể kéo Thượng Nguyệt nếu không có sự giúp đỡ của ta. Chỉ có Thủy Hà mới làm được điều đó.”
Huyết Yêu không nói nữa, cũng không nghi ngờ thêm nữa, hắn rút thanh bảo bối ra rạch một đường trên tay hắn. Hắn buộc Trúc Chi hút lấy máu của mình. Ban đầu Trúc Chi không hiểu vì sao hắn lại buộc mình làm thế, sau khi nghe thấy Huyết Yêu nói:
“Trái tim của biển rất mạnh, phòng trường hợp nó giết chết linh hồn của cô, hãy uống máu của ta, máu của ta có thể kiềm hãm bớt sức mạnh vượt trội của nó.”
Trúc Chi bất đắc dĩ chụp lấy cánh tay đang chảy máu của hắn mà hút lấy. Thanh Lâm và Nhất Uy thay nhau thở phào, cuối cùng có Huyết Yêu tới kịp nếu không họ lại phải ngồi nhìn Trúc Chi mà không làm được gì hết.
Du Hồn đang nhìn cánh tay bị thương của mình, ả nhận ra đây là mũi tên được bắn ra từ Thượng Nguyệt. Ai lại sử dụng được Thượng Nguyệt, rõ ràng ả đã điều tra chẳng có ai trong số những người kia mang dòng máu của Thủy Hà. Người mang dòng máu của Thủy Hà nhất định đã bị ả giết chết từ lâu, không thể nào còn sống mà nếu còn sống cũng không thể nào là một trong số họ. A nhớ trên cổ của đứa nhỏ khi ấy có một hình xăm rất nhỏ màu đỏ rực, những người dưới đó lại chẳng có một ai có được, là vì sao.
Du Hồn bò dậy, ả bay trở lại cuộc hỗn chiến ban nảy trong tay vẫn đang cầm mũi tên từ Thượng Nguyệt bắn ra. Ả thấy Trúc Chi đang cầm lấy Thượng Nguyệt. Ả lầm bầm:
“Không thể nào… Không thể nào như vậy, con bé đó hoàn toàn không có cái hình xăm nào trên cổ.”
Ưng Thụy cũng vừa hay bay tới đứng song song với Du Hồn, lão muốn cùng ả song đấu với Huyết Yêu như vậy mới có thể chiếm thế thượng phong. Dù Huyết Yêu có mạnh đến đâu cũng không thể một địch lại hai người được, huống chi Du Hồn còn đang cầm thanh Thiên Trảm nữa.
Trúc Chi lau đi vết máu trên môi của cô, cô cảm thấy thân thể khỏe hẳn. Những đau đớn từ trái tim cũng không còn dai dẳng như lức nảy. Cô xoay người đứng ngang hàng với Huyết Yêu. Cô lạnh lùng nhìn Du Hồn, mái tóc lẫn đôi mắt đều tỏa ra một loại sát khí kì dị, ngay cả Huyết Yêu cũng cảm nhận được điều đó, hắn lo ngại Trúc Chi bị viên minh ngọc điều khiển mà mất đi lí trí.
Viên minh ngọc là một viên ngọc lành, tuy nhiên nếu người sở hữu không tự mình chiếm hữu nó, nó có thể có tác dụng ngược lại, biến người sở hữu nó trở thành ác nhân. Đó cũng là điều Huyết Yêu cảm nhận ngay lúc Trúc Chi đứng lên cạnh mình. Hắn nói với Trúc Chi:
“Nếu nó điều khiển được tâm trí của cô, ta chỉ còn nước giết chết cô thôi. Cho nên cô phải tỉnh táo đừng để nó chiếm lấy linh hồn của mình.”
Trúc Chi lạnh lùng nói:
“Phí lời quá đấy Huyết Yêu, lo mà xử lý lão Ưng Thụy đó, còn Du Hồn kia giao lại cho ta là được.”
Huyết Yêu nghe trong lời nói của Trúc Chi lực sát thương rất lớn, hắn lắc đầu ngao ngán, lại có việc cho hắn làm nữa rồi. Hắn để mặc cho cô lao ra đánh với Du Hồn còn mình chiến với Ưng Thụy tiếp.
Du Hồn nhìn vào đôi mắt xanh kia thầm rên rỉ:
“Thủy Hà… Không thể nào là muội ấy.”
Cuộc chiến này phải có điểm nhấn, nếu không nó sẽ kéo dài triền miên mà Trúc Chi không muốn tiếp tục đánh đấm một cách vô dụng như thế, hai bên phải có một bên thua cuộc trước. Trúc Chi đang nắm trong tay con át chủ bài có thề đánh bại Du Hồn, cô tiến đến trước mặt Du Hồn tỏ ra vẻ khoái chí và một chút bất cần.
Nhất Uy và Thanh Lâm thấy thái độ hoàn toàn không giống thường ngày của Trúc Chi tự nhiên lo lắng. Nhất Uy nói:
“Chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng đó của nó.”
“Chắc do tác dụng phụ của viên minh ngọc đó, nó còn xưng ‘ta’ với thầy luôn.”
Nhất Uy lắc đầu lo lắng chuyện khác:
“Mà nè, Vô Ảnh vẫn không thấy tăm hơi đâu.”
“Hạ hai ngươi kia xong đi tìm không biết có trễ lắm không, tao thấy ảnh bị thương nặng lắm.”
Đổng Cô được Vô Âm dìu tới ngồi chung với Nhất Uy và Thanh Lâm. Đổng Cô nói:
“Con bé đó đã nuốt viên minh ngọc rồi, mái tóc cũng đổi màu, hy vọng chúng ta đánh thắng hai người kia.”
Vô Âm cũng bồi thêm một câu:
“Giờ đây Ngân Chi đã có thể dùng Thượng Nguyệt. Vậy Huyết Yêu đã không còn áp lực đánh cả hai cùng một lúc nữa. Ta tin chắc đệ ấy sẽ thắng thôi.”
Du Hồn phóng roi cuốn lấy Thượng Nguyệt và kéo về phía ả, nhưng Thượng Nguyệt dường như không muốn rời khỏi tay người đang cầm nó mặc dù Trúc Chi phải thừa nhận cô không cầm nó chắc chắn lắm. Thượng Nguyệt là một thần vật, nó giống như thanh kiếm của Kim Quy nó cũng có linh khí, nó biết người nào tốt người nào xấu, nó biết nó thuộc về người nào. Trúc Chi lạnh giọng:
“Du Hồn, khôn hồn thì ngươi đứng im cho ta, nếu không mắt trái của ngươi ta sẽ xiên nó bằng mũi tên bạc này.”
“Nhóc con khẩu khí lớn lắm. Ngươi tưởng ngươi thật sự có thể giết chết ta hay sao?”, trong giọng của Du Hông có một chút sợ hãi mà Trúc Chi vẫn nghe ra được, vì ả biết Thượng Nguyệt thật sự có thể giết chết ả nếu mũi tên trúng mắt trái của ả – nơi chứa mọi sức mạnh của ả.
Bên kia Huyết Yêu vẫn hăng say thi triển phép thuật với Ưng Thụy, Ưng Thụy sắp thua dưới tay Huyết Yêu đến nơi. Hắn liền dùng năng lực hút lấy thanh Thiên Trảm ngay dưới đất chổ Du Hồn đã đánh rơi lúc nảy đâm ngay giữa bụng của Ưng Thụy.
Ưng Thụy rớt từ trên cao rớt xuống, miệng vết thương chảy đầy máu. Huyết Yêu cười cười lao đi vết máu trên thanh đao, hắn nói thầm:
“Thanh đao này đã tìm lâu như vậy, lần này chẳng tốn một chút sức nào vẫn có được. Quả là rất may.”
Nói xong Huyết Yêu bay xuống đất ngay cạnh Ưng Thụy, Huyết Yêu nói:
“Dù lão già hơn ta nhưng đạo hạnh lại chẳng bằng ta. Lão mà cũng đòi làm Quỷ vương sao? Có biết Quỷ vương cơ trí như thế nào mà vẫn bị nhốt dưới Diêm Vọng Lâu không? Lần này theo ta về thiên đình, ta sẽ cho lão biết thiên lao là nơi như thế nào.”
Ưng Thụy cuối cùng bị bại trận nằm một chổ, phê của lão hiện giờ chỉ còn Du Hồn đang đứng bên kia nói chuyện phiếm với Trúc Chi.
Dường như viên minh ngọc khiến Trúc Chi trở nên mạnh mẽ hơn, cũng khiến cô trở nên bạo gan hơn, ngay cả nói chuyện với Huyết Yêu cũng không thèm nẻ mặt huống chi Du Hồn – một kẻ địch tà ác. Trúc Chi muốn nhìn xem Du Hồn nổi điên sẽ ra sao nên cô nói:
“Ngươi thật sự không muốn gặp Nhậm Tuyền một lần trước khi chết sao?”
Du Hồn bớp lấy cổ của Trúc Chi và nâng lên cao. Cái tên Nhậm Tuyền là nỗi đau của ả chỉ riêng một mình ả biết, và có lẽ Đổng Cô cũng biết. Làm sao Trúc Chi – một con bé người phàm thời hiện đại lại biết được bí mật này, không ai biết chính ả từ ngày trốn khỏi thiên lao đã thay tên đổi tên họ thành Du Hồn. Hoặc có lẽ Đổng Cô đã nói ra bí mật này cho con bé người phàm biết khi đến nơi này chăng.
Trúc Chi không sợ ả sẽ giết mình bởi vì trong mắt ả có một chút lúng túng lại có một chút muốn biết điều mà Trúc Chi vừa nói, thế nên cô không thèm gạt tay ả ra khỏi cổ mình. Ả chắc chắn muốn biết vì sao Trúc Chi biết Nhậm Tuyền và sẽ tò mò Nhậm Tuyền giờ ở đâu.
Đúng như Trúc Chi dự đoán, ả buông Trúc Chi ra và nói với cô:
“Chàng đã chết. Ta không thể gặp mặt chàng.”
Trúc Chi bắt đầu học theo cách nói lả lướt của Du Hồn mà chọc tức ả:
“Nhưng linh hồn của Nhậm Tuyền đâu có chết. Ngươi không tò mò sao ta lại biết huynh ấy sao? Không tò mò giữa ta và huynh ấy đã phát sinh chuyện gì hay sao?”
“Ngươi nói như vậy là có ý gì? Không lẽ giữa ngươi và chàng thật sự có gì đó?”
Trúc Chi tiếp tục nói giọng trêu tức:
“Ta nghe nói ngươi sẽ giết chết những ai có mối quan hệ mật thiết với chàng, nghe nói còn ra tay giết chết mẫu thân của chàng?”
Du Hồn đưa tay bóp cổ Trúc Chi một lần nữa, lần này ả không có ý định buông cái cổ trắng muốt của cô ra, và dường như ả sử dụng lực đạo mạnh hơn lúc nảy. Đôi mắt ả nổi đầy gân xanh, ả thật sự muốn giết chết Trúc Chi.