Tiết Nhiên Ly nhìn dáng vẻ rất muốn rồi lại thôi của cậu, cô cứ thấy buồn cười và đáng yêu dữ lắm. Nhìn con trai ngoan ngoãn thế này, chút vết khâu này thì có là gì cơ chứ. Cô cười vui vẻ, đập tay lên trên giường, ngay mép còn chỗ trống lớn, cô ra hiệu cho Mã Du leo lên ngồi cùng coi và em gái.
– Sau này nhờ con chăm sóc em giúp mẹ nha.
Ánh mắt của cô đầy sự tha thiết và cầu xin. Mã Du ngây ngô không hiểu sâu xa, cậu chỉ cho rằng đây là lẽ phải, đã là em của cậu thì cậu nhất định cưng chiều hết mực, vả lại em gái của cậu cực kỳ đáng yêu, ai mà nỡ ghét bỏ chứ.
Bé gái giống hệt như cục bông nhỏ, môi đỏ chúm chím, làn da căng hồng mịn màng. Theo như Tiết Nhiên Ly được biết, thì trẻ con mới sinh ra thường da sẽ nhăn nhúm và đỏ sẫm. Nhưng con gái của cô lại khác hoàn toàn.
Lúc mang thai cô cũng cực kỳ kỹ lưỡng, từ việc chăm sóc thân thể cho đến ăn uống. Bởi thế nên lúc sinh tuy khó khăn, nhưng sinh ra rồi thì ôm vào cực kỳ chắc tay, lại còn khoẻ mạnh. Người làm mẹ ai chẳng mong con mình được chào đời khỏe mạnh cơ chứ.
– Bốc….
– Mẹ, em thổi bong bóng bằng nước bọt.
– Đáng yêu quá con nhỉ?
– Dạ, em gái đáng yêu của con.
Đứa trẻ nãy giờ nằm trong lòng Tiết Nhiên Ly, con bé cười rất vui vẻ, nụ cười của trẻ con như là liều thuốc bổ vậy, chỉ muốn nhìn hoài mãi thôi.
Lúc này Chu Hồng Ngân thay xong phích nước ấm và đi vào. Tiết Nhiên Ly nhìn bà rồi cười, gọi một tiếng “Mẹ”.
– Cực khổ cho con rồi.
Chu Hồng Ngân đi tới chạm vào tay cô. Trong lòng bà cũng đầy phần tự trách, ban đầu thúc ép cô cưới con trai mình là bà đã thấy quá thiệt thòi cho phận con gái rồi. Đã thế lúc sinh cháu cho nhà của bà, con dâu chịu đau đớn, giống như chết đi sống lại vậy. Bà nhớ lại ngày hôm qua, ngay cả bác sĩ cũng nói cô nhiều phước đức, mạng lớn lắm, xém chút là bị xuất huyết nặng rồi. Cũng thật là may là ông trời còn thương tình.
Chu Hồng Ngân thấy có lỗi với cô, vì vậy đã soạn sẵn hai hợp đồng bất động sản cho cô, xem như là quà mừng con dâu lâm bồn bình an.
Tiết Nhiên Ly không ngại từ chối, ngược lại trong lòng còn thấy yêu thích và mãn nguyện. Con cô là con gái, sau này ít nhiều gì cũng cần của hồi môn, càng nhiều thì càng tốt. Đã thế cô còn được hai cái bất động sản, thích hợp chia đều cho hai anh em mỗi người một căn, không hề phân bì ai hết.
Tới giờ cho con bú sữa mẹ, Tiết Nhiên Ly đã học kỹ mấy lớp học làm mẹ, cho nên thao tác của cô vô cùng thuần phục, sai cái nào thì cũng còn có Chu Hồng Ngân ở kế bên chỉ bảo tận tình.
– A, mẹ và cha đã đặt tên cho bé con chưa ạ?
– Con nói gì thế, đây là con của con và Mã Thiệu Huy, phải để cho tụi con tự định đoạt chứ, mẹ với cha không xen vào đâu.
Chu Hồng Ngân cười hiền hoà, và là người phụ nữ hiện đại, cho nên không cổ hủ đến mức phải để cháu ruột được đặt tên theo ý của ông bà. Con ai thì người đó đặt, như thế mới ý nghĩa.
Tiết Nhiên Ly nghe thế thì mềm lòng, ánh mắt đầy sự dịu dàng nhìn cục bông trong tay, cô nhìn đôi môi nhỏ chúm chím của con đáng háu sữa mút chùn chụt. Trong đầu cô đã có sẵn tên của con, cô không đợi ý kiến của Mã Thiệu Huy, vì trước đó đã bàn bạc sẵn với anh rồi, mọi chuyện đều cho cô định đoạt hết.
– Thời Hạ, Mã Thời Hạ ạ. “Thời” trong thời gian, “Hạ” trong mùa hè. Tên ở nhà thì cứ đọc là Vũ Vũ đi ạ
– Tên hay lắm. Mẹ cực kỳ thích cái tên này nha.
Chu Hồng Ngân vui vẻ, ngay cả Mã Dũ cũng vỗ tay khen ngợi. Chu Hồng Ngân nhìn Vũ Vũ ngoan ngoãn uống sữa mẹ, bà không quấy rầy nữa, bước chân chậm rãi đi ngoài để gọi điện cho chồng. Dù sao cháu gái cũng có tên rồi, phải tranh thủ làm giấy khai sinh nữa.
Ở lại trong phòng, Mã Du ngồi một bên đọc sách cho Vũ Vũ, xem như là tiết mục giải trí để dỗ em uống sữa tốt hơn.
Còn Tiết Nhiên Ly thì mang đầy trầm tư. Đối với cô, vào mùa hạ khi xưa, cái thời điểm cô gặp anh lần đầu tiên ấy, bao nhiêu kỷ niệm cứ ùa về và vấn vương trong đầu.
Lúc đó cô là đứa trẻ 10 tuổi ngây ngô, vừa kết thúc năm học cũng là lúc mùa hè kéo đến. Cô nhảy chân sáo ôm kết quả học tập tốt của mình đến tìm Tiết Chính, và rồi mọi trớ trêu bắt đầu từ cái ngày ấy. Đấy cũng là lần đầu tiên mà cô gặp được “anh trái tốt” – Mã Thiệu Huy.
Cô thích tên “Thời Hạ”, giống như ước muốn của riêng bản thân mình, cô mong sao cho con gái mang cái tên chất chứa kỷ niệm của hai người. Và cô đặt nhũ danh là “Vũ Vũ”, tựa hệt cơn mưa ào ạt trút xuống nhân gian.
Trong đầu cô vẫn còn nhớ rõ, lúc trời mưa dữ dội rơi xuống, cô bị sốt, và chính Mã Thiệu Huy dịu dàng cõng cô đến bệnh viện, mặc kệ mưa gió ào ạt xối lên người anh, nhưng anh vẫn bảo vệ và che chở cho cô, chút nước mưa cũng không dính được vào người cô.
– Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc ạ? Em làm đau mẹ sao?
Cô vô thức khóc lúc nào không hay, nước mắt chảy dài trên má, khoé mắt đỏ hoe đáng thương. Mã Du ngừng đọc sách khi thấy mẹ khóc, cậu sốt sắng hỏi han.
– Mẹ không sao, chỉ là hạnh phúc quá thôi. Không ngờ ở đời này, mẹ lại có hai đứa con đáng yêu đến thế này.
– Con cũng rất hạnh phúc ạ, mẹ là tuyệt nhất thế gian.
Mã Du khua tay múa chân để diễn giải cô tuyệt vời đến mức nào. Nhìn chỉ thấy ngốc nghếch và ngây thơ đến mức khiến cô phải bật khóc thêm lần nữa.
Cô tha thiết nguyện cầu ông trời, làm ơn cho cô thêm chút thời gian nữa đi, cô không muốn phải xa hai đứa con quý báu này chút nào cả. Nhưng tiếc rằng ông trời không còn lắng nghe cô được nữa. Cũng là ngày này nhưng ba tháng sau, Mã Du ôm Vũ Vũ đứng trước di ảnh của cô, dáng vẻ tiều tụy đáng thương, phải gắng lắm Mã Du mới gằn ra được một nụ cười thật tươi trước tấm hình của mẹ….