Mới đầu Cố Tuyên Nghi còn chưa quen, nhất quyết đòi đợi đến khi hai người chính thức kết hôn rồi đổi cũng chưa muộn nhưng dưới sức ép của Thẩm Quân Đình cô liền đồng ý làm quen với cách xưng hô mới này.
– Alo, tôi nghe? Tony lúc này đang đứng ngoài cửa, qua cách cửa hơi khép, nhìn vào trong, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người con gái đang vui vẻ bày thức ăn ra bàn.
– Đúng vậy, cô ấy đang ở đây…… vâng…. tôi biết rồi….. vâng….
Kết thúc cuộc nói chuyện, Tony khẽ liếc nhìn xung quanh rồi mới âm thầm về bàn làm việc của mình. Mà Cố Tuyên Nghi lúc này vẫn không mảy may để ý mình vừa mới bị người ta theo dõi.
Một lúc sau Thẩm Quân Đình dẫn đầu đoàn người rời khỏi phòng họp, vẻ mặt của ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng khẽ liếc mắt về phía anh có người không kìm được mà rùng mình.
Sải bước về phía văn phòng, anh nhanh chóng mở cửa bước vào, thấy người con gái mình yêu thương đang ngồi đợi mình trên bàn là bữa cơm do chính tay cô chuẩn bị khiến bao mệt mỏi cùng tức giận khi nãy như có cánh phút chốc bay đi hết chỉ còn lại vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt yêu chiều nhìn người con gái trong phòng.
– Bảo bối, đến sao không báo trước với anh một tiếng.
Thẩm Quân Đình đi lại phía cô ngồi xuống hôn lên môi cô một cái rồi ôm cô vào lòng.
– Không phải Tony đã lén báo với anh rồi sao?
Nghe vậy sắc mặt của Thẩm Quân Đình thoáng chút thay đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục, mà Cố Tuyên Nghi cũng không phát hiện ra.
Hai người cùng nhau dùng bữa, trò chuyện một chút rồi Cố Tuyên Nghi ra về bởi anh còn một cuộc họp vào đầu giờ chiều.
– Đi đường cẩn thận, tối anh về với em.
Thẩm Quân Đình đưa cô đến cửa thang máy, cẩn thận dặn dò.
– Được, em chờ anh.
Hai người tạm biệt nhau, cửa thang máy dần đóng lại.
Thang máy vừa chuyển động Cố Tuyên Nghi liền cảm thấy không ổn, cơn đau đầu bất chợt ập đến, từng đoạn hình ảnh đứt gãy xuất hiện thoáng qua trong đầu.
Cố Tuyên Nghi gần như mất hết sức lực, dựa lưng vào tường thang máy mới có thể giữ vững cơ thể, phải mất một lúc lâu sau cô mới có thể trở lại bình thường.