“Các chủ không gặp ngươi, được rồi, đi nhanh lên đi, không phải cực kỳ sốt ruột sao?’
Tô Diễm đương nhiên là sốt ruột, hận không thể bây giờ lập tức bay về kinh thành, vì vậy, cô cũng không ở lại đây thêm nữa, nói với Liễu Mạn Nhu một câu: “Làm phiền Liễu Cô Nương chuyển lại cho Các Chủ của các ngươi một câu, nói Tô Diễm thiếu hắn một mạng, sau này có cơ hội, nhất định sẽ trả.”
Nói xong, nhét bí tịch vào trong ngực, xoay người rời đi.
Cưỡi lên ngựa, Tô Diễm ngoái đầu, nhìn sâu vào Phiếu Miểu Phong, sau đó quay đầu, nhìn về phía Kinh thành, đáy mắt hiện lên một vòng sáng lập lòe.
“Giá!”
Hôm sau.
Sáng sớm tờ mờ, một người cưỡi ngựa vào trong thành.
Bóng dáng cô lướt nhanh qua, ngay cả binh lính thủ thành cũng không nhìn rõ dáng vẻ của cô.
“Vội vàng như vậy, chạy đi đầu thai sao.” Binh lính thủ thành nói.
“Được rồi đừng nói nữa, gần đây trong kinh thanh nhiều chuyện, bên phía phủ Thừa tướng vừa có tang sự, bên này chính phi của phủ Thất hoàng tử lại mất tích không rõ sống chết, mấy lời xui xẻo này thì ít nói đi.”
Nửa canh giờ sau, cửa chính phủ Thất hoàng tử.
Tô Diễm nhìn nơi chốn quen thuộc này, trong lòng vô cùng kích động, lập tức xoay người xuống ngựa, đưa tay gõ cửa.
“Mở cửa, ta đã về rồi.”
Đợi một lúc lâu, mới có người đến mở cửa.
Mở cửa là một gã sai vặt có khuôn mặt quen thuộc, lúc gã sai vặt kia nhìn rõ người trước mặt là ai thì lập tức có vẻ kích động, tức thì quỳ xuống nói.
“Thất hoàng tử phi, người cuối cùng cũng về rồi, trong phủ… có chuyện lớn rồi!”
Vừa nghe có chuyện lớn, sắc mặt Tô Diễm trầm xuống.
Cô chỉ biết, bản thân mất tích sắp nửa tháng rồi, bên phía Thừa Tướng sao có thể thờ ơ được, nhất định bắt đầu ra tay với phủ Thất Hoàng tử.
“Có chuyện gì, mau nói.”
“Buổi sáng hôm nay Thất hoàng tử bảo là muốn ra ngoài tìm người, vẫn chưa thấy quay về người trong phủ cũng ra ngoài tìm, nhưng mà vẫn không có tung tích…”
Cái gì, Tiêu Kì Lăng mất tích rồi!