– Tiểu tế nghe theo nhạc phụ an bài!
– Ah, ha ha!
Ngô Hưng Quốc nhanh chóng đỡ lấy Tần Tiêu, nói:
– Hiền tế miễn lễ, ha ha! Mau mau miễn lễ! Ngày mai ta bắt đầu thu xếp trước, ta cũng tự mình đi tới Giang Châu một chuyến thúc giục đốc công bên đó, nhanh chóng xây xong đình đài bái tạ, chỉ chờ ngày tốt lành vừa đến là có thể cữ hành tiệc cưới rồi! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Từ trong tay Ngô Hưng Quốc móc ra một cuộn giấy nhét vào trong tay của Tần Tiêu:
– Hiền tế cất kỹ, đây là khế ước đất trang viện ở Giang Châu.
– Tạ nhạc phụ đại nhân!
Tần Tiêu tiếp tục thi lễ bái tạ Ngô Hưng Quốc.
Ngô Hưng Quốc vô cùng vui vẻ, trên mặt thì như có hoa nở ra, vui cười ha ha cầm lấy tay của Tần Tiêu:
– Hiền tế không cần đa lễ như vậy! Người một nhà mà, ta là người làm phụ thân này thu xếp chút chuyện cho con gái cũng là đương nhiên! Vậy ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi.
Dứt lời quay người liền chuẩn bị rời đi.
– Chờ một chút, nhạc phụ đại nhân.
Đột nhiên Tần Tiêu đề cao ngữ điệu, hơn nữa trong âm thanh có mang theo nét lạnh lùng.
– Thời điểm diễn ra tiệc cưới nhớ mời Phượng tỷ tới dự.
Toàn thân của Ngô Hưng Quốc run bắn lên, gương mặt của hắn trắng xanh, hốt hoảng nói ra:
– Ngươi… Ngươi mới vừa nói cái gì?
Tần Tiêu cố tình kinh ngạc nhìn qua Ngô Hưng Quốc, hạ giọng nói ra:
– Như thế nào, Tịch Nhi không có nói cho ngươi nghe chuyện này sao?
– Cái… Chuyện gì!
Ngô Hưng Quốc có chút cứng họng, nói:
– Nha đầu kia, ngày thường cùng con gái của ta… Đại nhân có phải có chuyện gì cần nói với nàng à?
Tần Tiêu rất là khó chịu quăng khế đất lên bàn, giận dữ trừng mắt nhìn Ngô Hưng Quốc:
– Ngô đại nhân, vừa rồi ngươi mới nói người một nhà không nói hai lời, đã quên rồi sao? Tần mỗ làm người không có hồ đồ, cho dù là kết tình duyên với Vĩnh Thái quận chúa xem như là phúc phận tu mấy đời. Còn Phượng tỷ chính là bà mai của chúng ta. Tiệc cưới này sao thiếu nàng được? Ngươi nói có đúng hay không, Ngô đại nhân?
Ngô Hưng Quốc mở to mắt nhìn qua Tần Tiêu, mồ hôi trên trán chảy xuống, rốt cục chống đỡ không nổi liền quỳ xuống đất, hắn nhanh chóng dập đầu liên tục:
– Hạ quan… Hạ quan biết tội! Đại nhân hạ thủ lưu tình ah!
Tần Tiêu cũng nâng Ngô Hưng Quốc từ mặt đất đứng lên, đặt hắn ngồi xuống ghế, cười cười nói:
– Ngô đại nhân, có tội gì? Ngươi vì bảo vệ quận chúa cam tâm chịu nhục bán mạng cho Hỏa Phượng thì việc này bổn quan đã biết rõ. Hơn nữa còn cho con gái của mình hóa thân thành nha hoàn hầu hạ quận chúa, Ngô đại nhân, thật đúng là không đơn giản nha! Huyết mạch Lý gia càng ngày càng mỏng manh rồi, chết một là ít đi một. Vì Ngô đại nhân bảo vệ quận quận chúa mà hi sinh mình nên Tần Tiêu bội phục không kịp đấy!
Ngô Hưng Quốc sợ hãi vội vàng đứng lên:
– Đại nhân nói quá lời, đại nhân quá khen, hạ quan tuyệt đối không dám nhận!
Tần Tiêu vẫy tay với hắn, sau đó chỉa chỉa ghế:
– Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt, Ngô đại nhân, ngồi xuống chúng ta từ từ nói chuyện.
Ngô Hưng Quốc tâm thần bất định bất an ngồi xuống, hắn ngồi lên ghế nhưng mặt không dám nhìn qua Tần Tiêu.
Trong nội tâm Tần Tiêu cười lạnh: giả bộ, ngươi cho rằng lão tử đang thử ngươi sao! Lão hồ ly!
Tần Tiêu hắng giọng, nghiêm trang nói ra:
– Tần mỗ thân là hậu nhân của khai quốc công thần Tần Thúc Bảo, đệ tử của Địch quốc lão, ta trước nay xem khôi phục Lý Đường là nghiệp lớn, cũng xem như chí nguyện to lớn của mình. Hôm nay Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông là hai yêu nhân loạn quốc, Tần mỗ thực hận không thể dùng trường kiếm chém tới Đại Minh cung, lập trảm hai cái đầu chó này!