Vesper lườm hắn đầy tủi thân. Bàn tay nhỏ trắng nõn kéo tay hắn xuống. Những ngón tay chậm rãi đan vào nhau, “Về kỳ nghỉ sắp tới của em, anh có kế hoạch lãng mạn gì không?”
Hannibal đã trở thành nhà tâm lí học nổi tiếng thế giới, ngoại trừ một vài lịch trình cụ thể hàng ngày thì bình thường hắn có rất nhiều thời gian rảnh. Nhưng trước kia hắn ở trường y là chủ yếu.
Hannibal có thể ngửi thấy mùi thơm trên người cô. Hắn luôn có khứu giác tốt và phân biệt được các nhãn hiệu nước hoa lẫn dầu gội đầu. Nhiều người nghĩ rằng hắn có thể ngửi thấy mọi thứ, nhưng hắn chẳng tài nào phân biệt nổi mùi hương quyến rũ ở Vesper.
Hắn tò mò nhìn cô gái nhỏ. Giờ cô lại đang giả vờ ngoan hiền. Tuy nhiên nếu hắn vô tình chọc giận cô, cô sẽ lập tức chuyển sang trạng thái ngang ngược kiêu ngạo.
Hannibal luôn mất kiên nhẫn và cực kì ghét những kẻ vô lễ. Hắn cho rằng vô lễ là tội lớn nhất. Nhưng đối mặt với Vesper, dẫu cô có nổi nóng ném đồ bên cạnh vào người hắn, hắn cũng không giận nổi. Hắn chỉ muốn làm thế nào để dỗ cô vui, để khuôn mặt nhỏ nhắn này mỉm cười trở lại.
Là một bệnh nhân đủ tiêu chuẩn mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội, hắn có niềm yêu thích mãnh liệt khác thường với bản chất hèn hạ xấu xí của con người. Nhưng trước mặt Vesper, ánh sáng duy nhất đời hắn, hắn chỉ muốn chống lại bóng tối vì cô, nguyện nuôi dưỡng bông hồng Pháp ấy bằng máu trong tim mình, chỉ để nuôi cô lớn thành một người thực sự giàu tình cảm.
Hắn đã hoàn toàn bị cô nhóc này khống chế, hết chỗ phản kháng, đến nỗi còn muốn dẫn cô đi thăm nơi mình sinh ra.
Hannibal nhìn vào mắt cô, “Em có muốn qua thăm Litva không?”
“Litva?” Vesper thoáng kinh ngạc, “Soviet?”
Vài thế kỷ trước, Litva từng là một trong ba cường quốc ở Châu Âu, lãnh thổ rộng lớn lại rất có quyền lực, ngay cả thủ đô Vilnius cũng chỉ thu gọn bằng một góc Đông Nam.
Năm 1940, Litva thuộc hàng những nước cộng hòa của Liên Xô.
Hannibal nói giọng bình tĩnh. Hắn dịu dàng xoa đầu cô như thói quen lâu năm, “Anh sinh ra tại lâu đài Lecter ở Litva. Hẳn em sẽ thích tòa lâu đài được xây dựng vào thế kỷ 15 đó.”
Vesper hơi do dự, như sợ phá hỏng tâm trạng hắn, “….Chúng mình vào được hả? Ý em là, chẳng phải tòa thành kia bị chính phủ tịch thu rồi sao?”
Nhiều năm qua Hannibal sống một mình trên đất Mỹ, không người thân thích, nhưng với khối tài sản khổng lồ, thứ mà hắn không bao giờ phung phí.
Gia đình hắn làm ăn xa tận Đông Âu, Soviet, nhìn kiểu gì cũng khó giữ được.
Thấy cô gái nhỏ đáng yêu tỏ ra e ngại khi nhắc tới nỗi buồn của mình, Hannibal bất giác nhếch miệng, “Quả thật Soviet từng tịch thu lâu đài Lecter làm cô nhi viện.”
Thậm chí hắn còn bị ép phải sống ở đó cùng một đám cục mịch ngu ngốc. Rõ ràng nó là tài sản thuộc về gia tộc hắn, nhưng lại bị chính phủ Litva chiếm đoạt.
Tuy nhiên, sự giàu có của nhà Hannibal được tích lũy hơn mười thế kỉ. Trước khi đến Hoa Kỳ, hắn đã vô tình tìm thấy chỗ giấu một khoản tiền khổng lồ từ những bức thư của mẹ mình. Đó là hành động bất đắc dĩ để gia tộc Lecter đương đầu với cuộc sống lưu vong giữa chiến tranh.
“Anh mới lấy lại được quyền sở hữu lâu đài Lecter.” Hannibal lược đi quá trình dài dòng, ngỏ lời mời lãng mạn với cô gái nhỏ, “Anh thậm chí còn đổi rèm cửa và giường bốn cọc sang màu xanh nhạt mà em thích nhất.”
Vesper khịt mũi kiêu ngạo, “Đã vậy thì em đành đồng ý yêu cầu của anh.”
Hannibal nhướng mày. Con nhóc xấu tính nói một đằng nghĩ một nẻo.
Đột nhiên Vesper duỗi tay ôm ghì lấy cổ hắn, nhanh chóng dấn tới và đặt lên môi hắn nụ hôn nồng cháy.
Ngay giây sau, Vesper lập tức ngồi về, như thể người vừa trao nụ hôn nồng nàn không phải cô.
Cô hắng giọng, đương định mở miệng thì bỗng có tiếng gõ cửa.
Tức khắc Vesper trở lại dáng vẻ đoan trang. Hoàn toàn không nhìn ra chỉ vài giây trước cô còn nằm gọn trong vòng tay Hannibal, quấn quýt làm nũng như một chú mèo con.
Hannibal mỉm cười, nhìn cô đầy bỡn cợt. Vesper cau có lườm hắn rồi hắng giọng, “Mời vào.”
“—Cô Lynd, tôi là Francis Dolarhyde, trợ lý cho bác sĩ Norman Rodriguez, bác sĩ điều trị của cô. Tôi sẽ phụ trách các vấn đề liên quan trước khi cô xuất viện.” Giọng anh ta trầm nhưng vẫn khó giấu nổi tiếng rít. Tuy nhiên nó không hề chói tai mà ngược lại còn mang sức quyến rũ không thể giải thích.
Vesper ngồi trên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú với khuyết điểm nhỏ xíu này – đây là người đàn ông xui xẻo mà cô đã vô tình đụng phải hai lần, giống hệt một trong đám bạn trai cũ của cô.
Nhưng cô có thể khẳng định rằng đây chắc chắn không phải mảnh hồn nào đó của Chúa Tể Hắc Ám.
Mặc dù vị bác sĩ trẻ trước mặt đã dần rũ bỏ hết vẻ sợ sệt mà cô cảm thấy từ lần gặp đầu, nhưng khí chất của anh vẫn khác xa so với Tom Riddle. Dẫu có thế nào cô cũng không bối rối đến mức nhận lầm bạn trai cũ đâu.
Tuy nhiên khi đối diện gương mặt này, cô thực sự có ảo giác khó hiểu về việc bị bắt gian tại giường…
Nhìn cô nhóc xinh xắn kia, Francis Dolarhyde kìm nén cảm giác bạo ngược đang chực trào trong lòng.
Thoạt trông anh ta vẫn hướng nội. Anh ta rũ mi, “Bởi vì thể chất cô kém nên tôi đề nghị cô ở lại bệnh viện theo dõi vài hôm.”
Vesper tức giận nhìn Hannibal – đều tại cái gã này chọc cô cáu, không thì cô đâu có cảm nặng phát sốt, đến mức phải nhập viện theo dõi.
Hannibal dửng dưng trước thái độ ngang ngạnh của cô nhóc. Hắn sờ trán Vesper. Dường như cô còn mệt, ngáp một cái chui vào trong chăn, cơ hồ vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi.
Hannibal dém chăn cho cô rồi đứng dậy đối mặt với Francis Dolarhyde, “Cậu Dolar, tôi từng gặp cậu ở trường y. Hẳn cậu đang học tiến sĩ nhỉ.”
Nụ cười tử tế của Hannibal như được đo đạc, nhìn thôi đã biết hắn là con nhà gia giáo.
“Ngoài các khóa học cơ bản, tôi còn dành phần lớn thời gian thực tập tại bệnh viện John Hopkins.”
Francis giấu nhẹm sự ghen ghét của mình đối với Hannibal. Kể từ lần đầu gặp gỡ bên bờ biển hơn mười năm trước, hầu như đêm nào ngủ anh cũng mơ về cảnh tượng lúc ấy. Suốt hành trình trưởng thành, cô bé kia là người duy nhất không nhìn anh bằng ánh mắt thương hại hay xem thường.
Thậm chí vì chuyện này mà mẹ anh bỏ rơi anh, khinh bỉ anh. Ngày nào bà ngoại lẫn gia đình kế cũng nguyền rủa việc anh bị dị tật bẩm sinh. Chỉ có cô bé đó. Cô ngây thơ thuần khiết tựa như đứa trẻ thoát tục được người phụ nữ trong bức tranh “The Great Red Dragon and the Woman Clothed in Sun” sinh ra.
“Khải Huyền” (Kinh Thánh) Chương 12: Câu 1 — Rồi có điềm lớn xuất hiện trên trời: một người Phụ Nữ, mình khoác mặt trời, chân đạp mặt trăng, và đầu đội triều thiên mười hai ngôi sao. Bà có thai, đang kêu la đau đớn và quằn quại vì sắp sinh con. Lại có điềm khác xuất hiện trên trời: đó là một Con Mãng Xà, đỏ như lửa, có bảy đầu và mười sừng, trên bảy đầu đều có vương miện. Đuôi nó quét hết một phần ba các ngôi sao trên trời mà quăng xuống đất. Rồi Con Mãng Xà đứng chực sẵn trước mặt người Phụ Nữ sắp sinh con, để khi bà sinh xong là nó nuốt ngay con bà.
Không không không, anh sẽ không ăn tươi nuốt sống cô.
Nhưng nếu cô làm anh thất vọng phẫn nộ như những kẻ ngu xuẩn kia thì cô sẽ thành vật hiến tế.
Thậm chí Francis còn cảm giác hình xăm rồng đỏ sau lưng nóng râm ran. Anh nhận thấy được sức mạnh của Rồng Đỏ và chỉ muốn dang rộng cánh tay để hòa mình cùng nó.
Tuy nhiên giờ chưa phải lúc, tên đạo đức giả Hannibal Lecter đã vấy bẩn sự trong sạch của Vesper. Anh sẽ giải cứu cô. Cô còn trẻ mà đã bị gã đàn ông ba mươi tuổi kia đè xuống giường hôn.
Cảnh tượng tội lỗi và ngất ngây hiện ra trong tâm trí Francis. Máu lờ mờ loang rộng nơi sâu thẳm đôi mắt anh.
Hannibal nhếch mép cười khẽ, “Mơ tưởng thứ không thuộc về mình sẽ chỉ khiến cậu đau khổ tột cùng mà thôi.”
_____________________
Mei: Cho những ai chưa biết thì Rồng Đỏ là biệt danh phản diện Francis tự đặt cho mình dựa theo bức tranh “The Great Red Dragon and the Woman Clothed in Sun”. Trong nguyên tác, hắn là một kẻ giết người hàng loạt trong vỏ bọc một người lịch thiệp, tuân thủ nghiêm ngặt các nguyên tắc xã hội giống như Hannibal.