Anh có thể nhẫn nhịn, chút khó chịu này không tính là gì.
Chờ lấy được số tiền hôm nay, thì anh đã tích đủ tiền để mua một thứ tốt hơn cho Khanh Khanh.
Hoắc Vân Thâm phát xong món đồ chơi cuối cùng, cố hết sức nâng người lên, xuyên thấu qua khăn trùm đầu bằng sa, liếc mắt một cái liền thấy bóng hình nhỏ xinh cách đó không xa.
Tim anh đột nhiên run lên, phản ứng đầu tiên là trốn đi, không muốn bị cô nhận ra.
Nhưng ngay sau đó, ngọn lửa nổi lên trong mắt chợt đông lại thành băng.
Lớp trưởng ăn mặc sạch sẽ, mỉm cười vẫy tay Vân Khanh, đưa cho cô một cái túi tinh xảo, cô không hề cự tuyệt, tự nhiên nhận lấy.
Hai người mặt đối mặt đứng chung một chỗ, vô cùng xứng đôi, cực kỳ giống cặp đôi trẻ cuối tuần tới hẹn hò.
Hoắc Vân Thâm hít sâu, không khí tiến vào phổi, giống như vô số lưỡi dao sắc bén, cào đến màu thịt be bét.
Anh muốn tiến lên giật cô ra, kéo cô vào lòng mình, nhưng mới bước một bước, cử động khó khăn của trang phục thú bông liền nhắc nhở anh, hiện tại anh có bao nhiêu bụi bặm.
Vân Khanh nhận tài liệu ôn tập, muốn lịch sự chào tạm biệt lớp trưởng, nhưng lớp trưởng lại kéo cổ tay cô, cô vội né tránh, góc độ vừa chuyển, ánh mắt ngoài ý muốn đụng phải con thú bông cao lớn đứng im không nhúc nhích.
Mùa đông rất lạnh, tuyết mỏng lững lờ bay, anh chỉ đứng yên tại chỗ, bị cô phát hiện, anh động đậy thân thể như giận dỗi muốn rời đi.
Trong nháy mắt Vân Khanh đã biết anh là ai.
Cô chạy tới nắm lấy ngón tay xù lông của anh, anh giật mình một cái, mũ trùm đầu run run rơi xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú góc cạnh mướt mồ hôi, khóe mắt đỏ bừng.
Vân Khanh nhất thời không thể nghĩ được gì khác, chỉ có một ý niệm.
Cô mới chỉ gặp được một phần nổi của tảng băng, anh đã tiêu cho cô nhiều tiền như vậy, tất cả đều là số tiền vất vả kiếm ra.
Vân Khanh đau lòng buột miệng thốt: “Về sau đừng dùng tiền như vậy mua đồ cho em!”
Tim Hoắc Vân Thâm bị giẫm nát.
Cô ghét bỏ, tất cả hy vọng đều là mộng đẹp của một mình anh, hóa ra cô đều chướng mắt.
Hoắc Vân Thâm kéo đôi chân nặng ngàn cân thoát khỏi tầm mắt cô, một mình giữa trời đầy tuyết, không có chỗ dung thân.
Khi Vân Khanh nhận ra trong lời nói của mình còn có nghĩa khác, Hoắc Vân Thâm đã không thấy đâu, cô khóc đỏ chóp mũi, nghĩ tới nghĩ lui, chạy đến siêu thị mua thật nhiều nhu yếu phẩm và nguyên liệu nấu ăn, lấy hết can đảm đến căn gác mái nhỏ.
Liền… dỗ dành anh.
Vân Khanh khẩn trương gõ cửa, nghĩ ra rất nhiều lý do, nhưng không có ai mở cả.
Cô mới móc chìa khóa bảo bối ra, vặn khóa cửa, siêu hiền huệ mà sắp xếp lại căn nhà nhỏ của anh một lần nữa, xoay người tự tay chuẩn bị bữa tối trong căn bếp nhỏ.
Trời tối Hoắc Vân mới trở về, anh lại đi công viên trò chơi tìm Khanh Khanh, muốn xin lỗi cô, nhưng cô không còn ở đó nữa.
Anh không dám gọi điện thoại, sợ cô tức giận, kéo anh vào danh sách đen.
Hải Thành lớn như vậy, nhưng không ở trong lòng cô, anh liền không có chỗ có thể thở dốc.
Hoắc Vân Thâm đứng dưới tầng, vô vọng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa sổ nhà trước nay đều tối đen của mình.
Nhưng mà nghênh đón anh, lại là ánh đèn vàng ấm áp qua ô cửa kính.
Đèn đang sáng.
Chìa khóa ngoài anh ra, chỉ có…
Hoắc Vân Thâm không dám tin mà chạy như điên lên tầng, lập tức đẩy cửa ra, trên bàn ăn trước nay vẫn luôn trống không có mấy cái đĩa bốc hơi nóng, cô gái nhỏ dựa vào ghế mơ mơ màng màng, lông mi khẽ động, muốn ngủ rồi.
Sự cô đơn bao phủ anh, trong chớp mắt này đột nhiên nổ tung.
Anh thả nhẹ bước chân, đi đến bên chân cô ngồi xổm xuống, đè nặng giọng gọi cô: “Khanh Khanh.”
Vân Khanh dụi dụi mắt mở ra, mềm mại lẩm bẩm: “Sao giờ anh mới về a.”
Hốc mắt Hoắc Vân Thâm nóng bỏng, sợ nước mắt chảy ra, giọng điệu cứng nhắc: “Sao em ở đây.”
Vân Khanh hơi thẹn thùng, không biết đáp thế nào.
Cô là người bị theo đuổi, không cẩn thận một cái liền mềm lòng.
Hoắc Vân Thâm dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, chống lại sự run rẩy, hỏi cô: “Em tới dỗ anh sao?”
Vân Khanh cắn môi.
A a a a bị nói anh trúng làm sao bây giờ!
Cô không phủ nhận, chính là thuốc giải của Hoắc Vân Thâm.
Khanh Khanh không chê anh, cô nguyện ý tới căn nhà nhỏ này chờ anh.
Hoắc Vân Thâm cực lực che giấu nghẹn ngào, nhìn chằm chằm cô nói: “Về sau không được cùng người kia lén gặp mặt, không được từ chối đồ anh mua, không phải lần nào anh cũng dễ dỗ như vậy đâu.”
Vân Khanh nghẹn đỏ mặt: “Nấu cơm cũng không được? Vậy anh còn muốn em dỗ thế nào!”
Lồng ngực Hoắc Vân Thâm trướng phát đau.
Không phải nấu cơm, là em.
Em ở đây, em tới tìm anh, em cho anh một ngôi nhà thắp sáng đèn.
Trong mắt anh có hơi nước, tham luyến nhìn cô, ác liệt nói: “Lần sau nếu còn tái phạm, em hôn anh mới được.”Tác giả có lời muốn nói: Bề ngoài rất dữ tợn tàn ác, nhưng thật ra bị Khanh Khanh chạm vào một cái liền hóa thành Tiểu Hoắc tiên sinh.