Cô đành phải yên lặng gật đầu: “Ngon lắm…”
Cố Lê lập tức nở nụ cười, nụ cười này khiến Vân Phiếm Phiếm cảm thấy tôm trong miệng tựa như cũng không có ngon như vậy.
Có cảm giác, Cố Lê ăn ngon miệng hơn nhiều.
…….
Vài ngày sau chính là tất niên.
Buổi sáng, mẹ Hứa gọi điện cho cô bảo cô về nhà ăn cơm tất niên.
Mẹ Hứa cũng đã mấy tháng rồi chưa gặp cô, liền nghĩ lần này gặp mặt nhất định phải làm cho cô thật nhiều đồ ăn ngon.
Vân Phiếm Phiếm gật đầu đáp ứng.
Nhưng mà tiếp đó, cô lại có chút buồn phiền.
Trở lại Hứa gia, như vậy mấy ngày kế tiếp cô chắc chắn vẫn sẽ phải ở đó. Nói cách khác, Cố Lê sẽ phải ở đây một mình.
Theo cô, ăn tết là phải cực kì náo nhiệt chứ không phải là cô đơn một mình, huống chi, Cố Lê mới mất bà nội, giờ này năm ngoái hắn còn cùng bà ở bên nhau, hẳn là vô cùng hạnh phúc. Năm nay bà nội Cố không còn nữa, hắn sẽ nhớ bà biết bao nhiêu đây.
Nghĩ tới đây, Vân Phiếm Phiếm liền cảm thấy phiền muộn.
Trong lòng tức khắc sinh ra một loại suy nghĩ không muốn về.
Thấy cô buồn rầu như vậy, Cố Lê liền tới an ủi: “Không sao, em cứ về đi, người nhà em hẳn là cũng rất nhớ em.”
Cố Lê cũng không muốn cô rời đi, nếu có thể, hắn hy vọng cả đời này cô chỉ ở bên cạnh mình, không cho bất cứ ai nhìn thấy, cô chỉ thuộc về mình, vĩnh viễn ở trong tầm mắt của mình, chỉ cần mình ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cô.
Nhưng mà loại ý nghĩ này vô cùng ích kỷ, hắn không thể ích kỷ như vậy.
Hắn thích cô, là thích toàn bộ của cô, bao gồm cả thế giới của cô.
Đóng phim, người nhà, tất cả những thứ cô thích.
Chỉ là tuy rằng Cố Lê nói thế, trêи mặt vẫn có chút ủy khuất và cô tịch như cũ. Lông mi hơi rũ xuống, cả người đều lộ ra một loại cảm giác anh rất ủy khuất, em mau tới dỗ anh.
Vân Phiếm Phiếm lập tức ôm lấy hắn.
Cố Lê nhìn cô.
Vân Phiếm Phiếm thương lượng: “Nếu không, em không về nữa?”
Trong lòng Cố Lê có chút vui vẻ, xem ra trong lòng cô hắn vẫn chiếm một phân lượng rất lớn. Như vậy là được rồi, hắn đã rất thỏa mãn rồi.
Hắn lắc lắc đầu, nói: “Em đã nói với mẹ rồi, đừng để bọn họ thất vọng.”
Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Cô cọ cọ trêи người Cố Lê, sau đó cười tủm tỉm nói: “Hay là, anh về với em đi? Em muốn để người nhà em thấy anh.”