Mọi người nghe thấy cái tên này đều ngây ra, thiếu nữ tên Bạch Nhung Nhung kia lại càng là đầy vẻ khó tin.
Toàn bộ quảng trường đá yên tĩnh trước nay chưa từng có.
Lâm Minh này chọn dĩ nhiên là… Chu Viêm!?
Không ít người mới đầu cho là nghe nhầm, nhưng nhìn mũi thương của Lâm Minh, rõ ràng chỉ lên người Chu Viêm!
Khiêu khích!
Dùng mũi thương chỉ vào người, khiêu khích trắng trợn!
Chu Viêm xếp hạng ba mươi hai! Lâm Minh này thật sự là lời nói không dọa chết người không thôi!
– Lâm Minh này… Điên thật rồi!
Mộ Dung Tử khóe môi giật giật, thì thào:
– Không đúng… Là ta điên rồi… Lâm Minh này một đường nổi điên, một đường sáng tạo kỳ tích. Nếu là hắn còn không điên, ta sẽ điên mất.
Bạch Tĩnh Vân cũng ngạc nhiên thán phục không thôi. Lâm Minh này thật quyết đoán! Hắn đây là chuẩn bị một tháng vượt qua Chu Viêm!
Từ sáu mươi hai đến ba mươi hai. Nên biết ràng, xếp hạng càng lên cao, độ khó tăng lên lại càng lớn. Từ một trăm sáu mươi hai đến một trăm ba mươi hai cũng không khó, nhưng là từ sáu mươi hai đến ba mươi hai, độ khó lại tăng lên vài lần!
Lúc trước mình mất thời gian suốt một năm mới từ sáu mươi lăm tiến lên đến hai mươi sáu.
Cái này nghe ra không nhỏ, nhưng trên thực tế rất hữu hạn!
Bởi vì thời gian một năm này, đệ tử võ phủ xếp hạng trước Bạch Tĩnh Vân tốt nghiệp đi mất hai mươi người! Nói cách khác, Bạch Tĩnh Vân trên thực tế tăng lên chỉ có mười chín hạng mà thôi!
– Lúc này thú vị rồi đây.
Thác Khổ cười nói:
– Hôm nay không đến không. Lâm Minh này dường như cùng Chu Viêm có cừu oán, bằng không sao lại đối đầu như vậy?
– Ừm, quả thật quan hệ không ra làm sao. Ta cảm giác được vừa rồi trên người Chu Viêm trong nháy mắt bột phát ra sát khí, nhưng là lại trong khoảnh khắc ẩn giấu đi. Lâm Minh dùng mũi thương chỉ vào Chu Viêm, bản thân chính là một loại khiêu khích.
Lăng Sâm tiếp lời. Tuy rằng sát khí của Chu Viêm trong nháy mắt thu liễm, rất không rõ ràng nhưng là Lăng Sâm ở trên chiến trường tác chiến nhiều năm, lại có Tu La võ ý, cực kỳ mẫn cảm đối với sát khí.
– Chu Viêm nhưng là người độc ác, tuy rằng xuất thân thế gia nhưng lại vẫn như trước có thể bình tâm cố gắng tu luyện, thực lực rất mạnh. Hơn nữa người này dã tâm không nhỏ, tương lai nói không chừng sẽ ở trong triều phiên vân phúc vũ. Ngay cả ta đối với người kia đều lưu vài phần chú ý, lần này Lâm Minh nhằm vào Chu Viêm, có trò hay để xem!
Thác Khổ hưng phấn liếm liếm môi. Hắn ở dưới trướng của Dương Chấn, ngày sau rất có khả năng tòng quân, không nhất định sẽ không cuốn vào trong những đấu tranh này.
Một tháng sau rốt cuộc kết quả thế nào? Không ai dám nói.
Nếu là trước kia, mọi người sẽ nói Lâm Minh là không biết lượng sức. Nhưng hiện tại, Lâm Minh lần nữa sáng tạo kỳ tích, cũng không có người nào dám khinh thị hắn một điểm nửa điểm nữa.
– Hả? Cái gì, Lâm Minh muốn khiêu chiến Chu Viêm? Hơn nữa là mũi thương chỉ thẳng! Hắn chẳng lẽ là… Cùng Chu Viêm có hiềm khích gì?
Ở đông cung, thái tử ngay lập tức nhận được tin tức Lâm Minh khiêu chiến Chu Viêm.
– Khiêu chiến chỉ mặt nói tên, hơn nữa là mũi tên chỉ thẳng, quả thật không tầm thường. Giữa hai người, hẳn là từng xảy ra một số chuyện.
Mộc Dịch cũng nói theo.
– Nếu là thật sự có cừu oán, như vậy phần thắng của ta lại lớn hơn một phần. Chu Viêm này tính ra là biểu đệ của thập đệ, Chu gia đã cùng thập đệ gắn liền cùng một chỗ, cùng vinh quang cùng tổn hại, chỉ là không biết Lâm Minh cùng Chu Viêm có hiềm khích gì, xem ra tình báo của ta có chút sơ xuất rồi…
Chuyện giữa Lâm Minh và Lan Vân Nguyệt trừ đám người Lâm tiểu Đông rất ít có người biết. Mà thủ hạ của thái tử sưu tập tình báo chủ yếu là tình huống liên quan xuất thân và cha mẹ Lâm Minh, không có khả năng kỹ càng không sót.
***
Rốp!
Chén trà trong tay Vân thân vương trực tiếp bị bóp nát, hắn vừa rồi cùng thái tử gần như cùng một thời gian nhận được Truyền Âm phù.
Điểm danh khiêu chiến, mũi thương chỉ thẳng, đây tuyệt đối không phải dấu hiệu tốt gì. Nếu là không cừu, Lâm Minh làm sao lại nhảy qua nhiều người như vậy, trực tiếp tìm Chu Viêm?
– Chu Viêm này, thật sự là gây phiền toái cho ta!
Hai hàng mày kiếm của thập hoàng tử nhíu vào một chỗ. Chu Viêm là người thuộc về phe mẫu thân hắn, xem như ngoại thích, bình thường mà nói, bất kể là hoàng tử hay là hoàng đế, bọn họ phần lớn đều sẽ cố ý vô ý bài xích ngoại thích.
Từ cổ đến nay, chuyện ngoại thích nắm quyền rất thông thường, hoàng hậu hoặc là hoàng thái hậu tự nhiên sẽ thiên hướng nhà mẹ đẻ, trọng dụng ngoại thích sẽ khiến cho ngoại thích thế lớn dần. Mà một khi thế lực của ngoại thích trở nên bành trướng, thường thường kéo bè kết phái, kiêu ngạo hống hách, quyền nghiêng triều đình. Thậm chí còn xuất hiện tình huống mưu phản, ngoại thích đoạt quyền.
Nhưng là, Vân thân vương hiện giờ là thời kỳ mấu chốt đoạt vị, thêm một trợ lực tự nhiên là tốt. Mà Chu Viêm cũng tính là nhân tài, Vân thân vương tự nhiên nguyện ý thu vào dưới trướng. Nhưng điều này cũng không nghĩa là hắn sẽ coi Chu Viêm là thân tín, hơn nữa dưới tình huống Chu Viêm còn là một người có dã tâm.
– Truyền xuống dưới, cho Chu Viêm tối nay tới gặp ta!
Thập hoàng tử còn ôm tâm tư muốn hỏi Chu Viêm nguyên nhân hiềm khích giữa hai người, làm cho Chu Viêm và Lâm Minh hóa thù thành bạn.