Lúc Từ Thanh Đào đi vào khuôn viên trường đại học Bình Hải, một cảm giác quen thuộc vô cùng chợt ùa đến trong cô.
Tuy ra trường chưa được mấy năm, nhưng một khi đã quen với guồng quay của công việc, thì cuộc sống mình đã từng trải qua trong khuôn viên trường đại học giống y như là một giấc mơ lớn thời trẻ vậy.
Chứ đừng nói là, thanh xuân của cô chẳng có gì đáng để nhớ lại cả.
Ngoại trừ…
Từ Thanh Đào vô thức siết chặt tay Trần Thời Dữ.
Xung quanh trường đại học Bình Hảic người đến người đi đều là sinh viên, cô và Trần Thời Dữ cứ đi dạo trong khuôn viên trường như vậy.
Hình như không khác mấy cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt là bao.
Vì để đảm bảo nhiệm vụ được tiến hành một cách thuận lợi.
Anh trai quay phim lựa chọn dùng camera giấu kín nhưng có độ sắc nét cao.
Vì ekip chương trình đã có sự sắp xếp công việc từ trước, nên Từ Thanh Đào lấy được giấy chứng minh mình là người biểu diễn nhảy đường phố trong lễ hội vô cùng dễ dàng.
Lúc một giờ chiều, cô tìm thấy Tiểu Đào.
Vừa mới bắt đầu, Từ Thanh Đào còn lo lắng kỹ thuật lừa gạt người khác của cô không đạt chuẩn.
Ai ngờ Tiểu Đào lại là kiểu người ngây thơ ngốc nghếch [*], cô nói cái gì thì là cái đó, chẳng hề hoài nghi thân phận của cô.
[*] Gốc là “ngốc bạch ngọt”, là những người có suy nghĩ đơn giản, thuần khiết, không quá nhiều tâm cơ.Bằng một cách nhẹ nhàng và đơn giản như thế, cô ẩn mình đến bên cạnh Tiểu Đào.
Có phải là cô đã vượt qua nhiệm vụ quá dễ dàng rồi không. jpg
Lễ hội văn hóa của trường đại học Bình Hải diễn ra rất rầm rộ sôi nổi, cả sân vận động chỉ toàn là người, người đến người đi đều là các sinh viên hoặc mọi người đến từ các câu lạc bộ.
Vì để hòa nhập vào “vai diễn” này tốt hơn, Từ Thanh Đào và Nha Nha tham gia tập luyện cùng đội nhảy, may mà Từ Thanh Đào có chút nền tảng trong nhảy múa, cho dù là nhảy đường phố thì cô cũng bắt nhịp rất nhanh chóng, Nha Nha thì lại có năng lực học tập rất mạnh mẽ, hoàn toàn không thể tìm ra sai sót gì.
Trần Thời Dữ và Lý Châu thì cũng được phân vào đội nhạc.
Cũng vào ngay lúc này, Từ Thanh Đào bỗng nhớ ra rằng, lúc học cấp ba, hình như Trần Thời Dữ từng tham gia biểu diễn cùng đội nhạc của trường.
Cô vẫn còn nhớ tiệc tối dịp Tết Nguyên Đán hồi lúc cấp ba.
Mấy người trong đội bóng rổ đã kéo Trần Thời Dữ vào đội nhạc tạm thời, để anh phụ trách đánh đàn guitar.
Tuy ban nhạc được thành lập tạm thời này trông có vẻ không đáng tin cho lắm, nhưng, cũng trong tiệc tối hôm đó, họ lại thu về được vô số tiếng reo hò của các nữ sinh.
Tất cả đều dựa vào khuôn mặt của Trần Thời Dữ để chống đỡ.
Trong giờ nghỉ của buổi biểu diễn, thành viên hội sinh viên của trường đại học Bình Hải phục vụ mấy con dao rọc giấy thật dày, để mọi người có thể gấp giấy lại thành máy bay giấy để lưu giữ lại sau khi họ viết ra nguyện vọng của mình.
Chút nữa, sau khi buổi diễn kết thúc, trong phần hợp ca, mọi người phi máy bay giấy.
Nghe đến nỗi DNA của Từ Thanh Đào bắt đầu dao động rồi.
Vô thức nhìn sang Trần Thời Dữ.
Đối phương mở miệng hỏi cô: “Sao thế?”
Từ Thanh Đào hơi kinh ngạc: “Anh không cảm thấy lễ hội văn hóa này rất giống với lễ tốt nghiệp lúc chúng ta học cấp ba à?”
Đặc biệt là chuyện phi máy bay giấy này.
Đây cũng là tiết mục truyền thống trong lễ tốt nghiệp lớp mười hai của trường trung học phụ thuộc.
Trần Thời Dữ đã lấy một cây bút, anh tìm vị trí ngồi xuống rồi hỏi: “Vậy à?”
Từ Thanh Đào hơi nghi ngờ: “… Hơi hơi.”
Nhưng cô chỉ vừa nhớ lại một chút, hình như hỏi Trần Thời Dữ cũng không đáng tin cho lắm.
Bởi vì, vào cái ngày lễ tốt nghiệp cấp ba năm đó diễn ra, thì anh đã ra nước ngoài từ lâu lắm rồi.
Bọn họ không tốt nghiệp cùng nhau.
Lòng cô chợt thấy quạnh quẽ.
Từ Thanh Đào cũng không muốn nghĩ đến những chuyện gì khác nữa, cầm giấy bút rồi ngồi ở ngay bên cạnh Trần Thời Dữ, cô nguệch ngoạc viết ra từng nét chữ.
Bỗng nhiên nghe thấy Trần Thời Dữ mở miệng nói: “Đúng là có hơi giống.”
Từ Thanh Đào ngẩng đầu lên.
Trần Thời Dữ nhìn sang phía cô: “Thế lúc đó em viết gì trên máy bay giấy vậy?”
Anh ngồi ở bên cạnh cô.
Phong thái và giọng điệu khi đặt ra câu hỏi này như đang dần chồng chất lên những tháng ngày cấp ba năm đó.
Đó là khi họ học lớp mười một.
Quan hệ giữa cô và Trần Thời chưa thân thiết như sau này, chỉ là, vì một kỳ thi mở ra mà họ trở thành bạn bàn trước và bạn bàn sau, mối quan hệ này cũng chỉ đơn thuần là vậy.
Vừa tham gia lễ tốt nghiệp của lớp mười hai xong, nhìn thấy đàn anh đàn chị mặc đồng phục trường phi máy bay giấy viết giấc mơ của bản thân mình, những chiếc máy bay ấy bay tự do trong không trung, trái tim Từ Thanh Đào đập thình thịch như muốn bay lên.
Chỉ cần đợi đến lúc tốt nghiệp cấp ba, thì cô cũng sẽ giống như chiếc máy bay giấy, sẽ được tự do bay đi, rời đi theo giấc mơ của bản thân.
Suy nghĩ đến mức nhập thần, mái tóc đuôi ngựa đột ngột bị kéo.
Không đau, nhưng cảm giác vô cùng rõ ràng, ngoại trừ cái tay “ngứa đòn” của Trần Thời Dữ ngồi bàn sau ra thì còn ai vào đây nữa.
Cô của lúc đó còn không biết vì sao anh lại thích kéo tóc đuôi ngựa của cô đến vậy.
Có lúc cô bực tức nên cố ý xõa tóc khi đến lớp, nhưng anh vẫn ác độc mà kéo lấy một nhúm tóc của cô.
Từ Thanh Đào là một cô bé ngoan ngoãn, vẫn dành cho kiểu học sinh giỏi trong lời đồn ở trường cấp ba một sự tôn trọng nhất định.
Cho dù thấy rất cạn lời nhưng vẫn nhỏ nhẹ mà hỏi anh một câu: “Cậu làm gì thế?”
Trần Thời Dữ là như vậy đấy, anh nằm úp sấp ở trên bàn học.
Mặt mũi thiếu niên còn chưa trổ mã hết, trông vẫn còn hơi trẻ con non nớt, nhưng đâu đó cũng đã có thể trông thấy dáng dấp đường nét của một người đàn ông, ngước mắt lên đầy biếng nhác: “Từ Thanh Đào, cậu chuẩn bị viết gì lên máy bay khi tốt nghiệp cấp ba thế?”
Viết gì.
Còn có thể viết cái gì nữa đây
Từ Thanh Đào nghĩ, đương nhiên là viết hy vọng mình có thể thi đỗ trường dạy múa ở Vân Kinh rồi.
Cô trả lời chậm rì rì: “Thi đỗ đại học.”
Hình như cũng nằm trong dự đoán của anh, nhưng lại không biết mình đã chọc vào điểm cười nào của anh nữa.
Trần Thời dữ nằm bò ra bàn cười một lúc lâu, khiến cho bản học Tiểu Đào – người vốn dĩ có da mặt rất mỏng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Chẳng lẽ giấc mơ thi đỗ đại học nghe rất đáng buồn cười ư?!
Hơi hơi không phục, cô không tin anh có thể viết ra giấc mơ kinh thiên động địa gì.
Từ Thanh Đào như được cổ vũ tinh thần, giọng nói nghe vẫn nhẹ nhàng, cô mở miệng hỏi anh: “Thế cậu chuẩn bị viết gì?”
“Từ Thanh Đào.”
?
Từ Thanh Đào cứ cảm thấy hơi lạ lạ, lại gọi tên cô làm gì chứ?
Chưa đợi đến khi cô tỉnh táo lại.
Đã nhìn thấy nụ cười xấu xa của Trần Thời Dữ, vừa nói thẳng ra vừa tự nhiên tự tại: “Cô giáo đang ở đằng sau cậu kìa.”
Là cô chủ nhiệm đến.
Dọa cô vội vội vàng vàng xoay người lại, không dám nói thêm gì nữa.
Thậm chí, sau đó, đoạn nhạc đệm nho nhỏ này đã bị cô quên lãng đi rất rất lâu.
Bây giờ, khi nhớ lại, nhớ lại cái năm lớp mười hai năm đó, cuối cùng cũng đến lượt cô tốt nghiệp.
Nhưng lúc gấp chiếc máy bay giấy, giấc mơ vào trường dạy múa khi xưa đã sớm biến thành lời nói suông.
Và thiếu niên ngồi sau bàn đó cũng đã sớm lên một chiếc máy bay thực thụ, anh bay đến chân trời rộng lớn hơn, tự do tự tại hơn, bát ngát muôn màu hơn, và nơi ấy cũng không có cô.
Tờ giấy trắng trải ra ở trước mặt.
Tạ Sênh thò người qua nhìn: “Cậu định viết gì vậy, sắp phải lên sân khấu hết rồi đó!”
Nhạc nền đã chậm rãi vang lên.
Trường cấp ba lựa chọn một bài hát nghe rất thanh xuân, rất nhiệt huyết.
“Nếu chúng ta chưa từng gặp gỡ” của Ngũ Nguyệt Thiên.
Các thầy cô ở trên thúc giục, các bạn học thì vui vẻ thì thầm to nhỏ.
“Cậu viết gì thế?”
“Ước mơ của cậu là gì?”
“Ước được học đại học.”
“Ước trở thành nhà thiết kế!”
Cô siết chặt cây bút trong tay.
Trái tim như đã bị thời gian đánh cắp.
Viết từng nét, từng nét một.
Viết ra tên anh.
Viết ra tâm sự trong sâu thẳm lòng mình.
Viết Trần Thời Dữ.
Giấu ở…
Trong máy bay giấy.
Nương theo cơn gió mà giương cánh bay lên, bay xa một chút, bay đến thế giới của anh.
Ký ức đột ngột dừng lại.
Từ Thanh Đào thu tầm mắt lại, rơi vào hình dáng đã trưởng thành từ rất lâu của Trần Thời Dữ, thiếu niên của cô nay đã biến thành một người đàn ông trưởng thành.
Ở ngay trước mặt chính chủ, Từ Thanh Đào có chết cũng không thèm thừa nhận rằng, lúc đó cô đã viết tên anh ở trên máy bay giấy.
Trời ạ, cô giáo Tiểu Đào không cần mặt mũi ư, ai biết được thời con gái mình đã làm cái gì đâu chứ, sao lại coi một bạn học nam trở thành ước mơ của mình thế hả!!!
Điên cuồng vò đầu. jpg
“Không viết cái gì cả.” Từ Thanh Đào nói mập mờ không rõ, giở giọng lừa gạt: “Chắc là hy vọng mình thi đỗ đại học Vân Kinh, kiểu kiểu như vậy.”
“Vậy à?” Giọng nói của Trần Thời Dữ không che giấu được những mất mát (Không cách nào đoán ra được có phải là anh đang giả vờ hay không. jpg): “Anh còn nghĩ rằng em viết tên của anh cơ.”
Bị nói trúng mất rồi.
Từ Thanh Đào suýt thì bẻ gãy cây bút.
Trần Thời Dữ hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, trên tờ giấy thuộc về mình, anh viết ra ba chữ “Từ Thanh Đào”.
Dọa cho Từ Thanh Đào sợ đến nhảy dựng, vội nắm lấy cây bút của anh: “Bảo anh viết ước mơ của anh mà, anh viết tên của em làm gì.”
Trần Thời Dữ biếng nhác nhìn cô: “Chẳng phải đây chính là ý chính của anh à?”
Hàm ý là, chẳng phải em là ước mơ của anh à.
Tuy hiểu được ý của anh, nhưng “pha bóng thẳng” này đánh cho Từ Thanh Đào không kịp đề phòng.
Hơn thế nữa, má ơi, anh trai quay phim à, anh có thể thu nụ cười bà tám trên mặt mình lại một chút được không, anh phải đưa máy quay quay thẳng vào tờ giấy trắng rồi quay nó đó, có được không!!
Có rất nhiều người cầm máy quay quay trong lễ hội trường.
Anh trai quay phim của ekip chương trình dứt khoát không thèm che giấu gì nữa. jpg
Nghĩ đến việc sau này sẽ “được” chiếu ra.
Da mặt của Từ Thanh Đào khá là mỏng: “Thế thì cũng không được, anh viết cái khác đi!”
“Cũng được thôi.” Trần Thời Dữ gật đầu: “Chưa thành hiện thực mới gọi là ước mơ. Cái này anh đã thực hiện được rồi, gọi là ước mơ thì cũng không đúng lắm.”
Sau đó trông anh nhẹ nhàng thoải mái lắm, mặt không thay đổi gì mà viết trên giấy mấy chữ: “Hy vọng tối nay vợ có thể XX cho mình XX sau đó lại XXXX…”
…
“A a a a!!!”
Từ Thanh Đào bất ngờ kêu to, sau đó cả người nhào qua che tờ giấy, có chết cũng không buông ra.
“Trần! Thời! Dữ!” Anh viết mấy thứ quái quỷ gì vậy!!!
Trần Thời Dữ cười như điên, bả vai cũng run run: “ Chồng đây…”
“Anh!” Từ Thanh Đào cố gắng che ống kính máy quay: “Anh đừng quay đoạn này, xóa hết đi!!”
Sau đó quay đầu nói với Trần Thời Dữ: “Anh bi.ến th.ái quá! Sao anh có thể coi mấy thứ này là ước mơ thế, anh phải xin lỗi em vì ước mơ đó của anh!”
Trông Trần Thời Dữ không thành khẩn chút nào cả, anh cà lơ phất phơ: “Xin lỗi nhé.”
Từ Thanh Đào: “.”
Cô, lần sau, sẽ không, quan tâm, đến, tên, đàn, ông, chó, này, nữa!!
Qua một lúc, Trần Thời Dữ mới phát hiện mình đã trêu ghẹo quá trớn rồi, cúi đầu từ trên cao mà nhìn xuống cô: “Tức giận thật đấy à?”
Từ Thanh Đào “hừ” một tiếng, gật gật cái đầu cao quý: “Ừm. Anh xong rồi, bây giờ em sắp trở lên lạnh nhạt rồi, người vợ tốt nhất trên thế giới này đã biến mất.”
Nhưng một chốc sau, Từ Thanh Đào lại không nhịn được.
Tiếp tục lẩm bẩm bổ sung thêm một câu: “… Nhưng chỉ biến mất trong mười phút thôi.”
Không biết lại chọc vào chỗ kỳ lạ gì của anh nữa.
Từ Thanh Đào cảm thấy đầu của mình lại bị anh mạnh mẽ vò một lát, Trần Thời Dữ thở dài một hơi, cười đến mức bả vai run run rẩy rẩy: “Làm sao đây, cục cưng à, em thật đáng yêu.”
Ha ha…
Thử hỏi mà xem, trên thế gian này, có ai mà không biết cô giáo Tiểu Đào đáng yêu…
Đúng là câu trả lời vô nghĩa nhất trong những câu trả lời vô nghĩa!
Nhưng khi được anh khen, vẫn thấy, rất vui vẻ.
Thậm chí, cái chuyện anh gọi cô là “cục cưng” ở trước mặt máy quay – khiến cho Từ Thanh Đào cảm thấy xấu hổ cũng được cô nhẹ nhàng bỏ qua.
Từ Thanh Đào khinh bỉ bản thân một lát, lại không có ý chí gì mà tha thứ cho anh.
Tại một giây cuối cùng trước khi bị giục lên sân khấu, đầu bút của Từ Thanh Đào dừng lại một chút.
Sau nhiều năm đến thế, hình như lại được quay trở về ngày hôm đó một lần nữa.
Cô, lại một lần nữa, từng nét rồi lại từng nét, viết tên của anh ra.
Đã nhiều năm như vậy rồi.
Anh vẫn là mộng tưởng điên cuồng của riêng cô.
Chạng vạng, cuối cùng thì cũng đã đến phần hợp ca phần cuối của lễ hội văn hóa.
Chân trời rực lửa, mặt trời nghiêng bóng dần lặn xuống, hoàng hôn ngày xuân chao đảo rơi xuống nhân gian.
Giống như một sự trùng hợp, lễ hội văn hóa của đại học Bình Hải vang lên khúc nhạc dạo đầu, cũng là bài hát của Ngũ Nguyệt Thiên, khúc nhạc ấy lại vang lên thêm một lần nữa.
Giống y hệt bài hát mà năm đó từng nghe được ở trường cấp ba.
“Nếu chúng ta chưa từng gặp gỡ.”
“Anh sẽ ở đâu?”
Bất ngờ bị nắm tay, trong tiếng nhạc, Từ Thanh Đào bị Trần Thời Dữ kéo lên phía trước hai bước.
Cùng với tất cả sinh viên diễn ở trên sân khấu.
Người đến người đi, vai cọ vai nhau, anh và cô đứng trong đám đông, thời gian không hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào, giống như ở trong khuôn viên trường xanh tươi năm đó.
Trái tim đập thình thịch.
Khung cảnh trước mắt từ Thanh Đào như lại chồng chất lên nhau thêm một lần nữa.
“Nếu chúng ta chưa từng gặp gỡ.”
“Anh sẽ ở đâu?”
Từ Thanh Đào vô thức quay đầu, kiếm tìm anh trong đám người.
Giống như hôm lễ tốt nghiệp lớp mười hai năm ấy.
Trong tiếng reo hò của đám đông.
Trong một khung cảnh thanh xuân long trọng ấy.
Từ Thanh Đào nhìn thấy tất cả mọi người, ngay trong cái khoảnh khắc này, tất cả đều phi máy bay giấy lên.
Cả một vùng trời trắng xóa, mang theo ước mơ của cuộc đời mà cất cánh.
Cô dùng sức phi mạnh máy bay giấy lên, vào giây phút này, vô thức nhìn sang phía bên trái mình thêm lần nữa.
Tiếng hát đinh tai nhức óc.
“Ngày hôm ấy, tại khoảnh khắc ấy, vào khung cảnh ấy.”
“Anh xuất hiện trong sinh mệnh của em.”
“Từ đó về sau, cuộc đời em lại được định nghĩa lại lần nữa.”
“Nhưng mà, giờ đây em đã có anh.”
Vị trí trống trải năm tốt nghiệp lớp mười hai ấy, giờ đây đã bị người đàn ông chiếm lấy, lọt vào tầm mắt của anh, nhìn lên đôi mắt xếch bạc tình cong cong như cây cầu nhỏ, cứ nhìn cô như vậy, như thể là giữa đất trời này chỉ còn lại mỗi một mình cô vậy.
Khoảnh khắc đó, khóe mắt Từ Thanh Đào đỏ ửng lên mà chẳng có bất kỳ lời dự bào nào, tất cả những gì trước mắt đều biến thành một mảng mơ mơ hồ hồ.
Cô nghĩ, thật may mắn thay, thật không dễ dàng gì.
May mắn thay, lúc này đây, mộng tưởng ngỡ đã mất đi mà nay đã có lại được.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống mặt đất, cô nghe thấy Trần Thời Dữ nói với cô rằng: “Từ Thanh Đào, tốt nghiệp vui vẻ.”
Không còn là lời chúc mừng trong tin nhắn nữa, mà một “anh” thực thụ đang đứng ở ngay bên cạnh cô.
Trần Thời Dữ trông nghiêm túc đến thế, kiên định mà nhìn thẳng vào cô: “Tuy rằng đã muộn rất nhiều năm, nhưng anh vẫn muốn hỏi em một câu.”
Đáng lẽ ra anh phải hỏi từ lâu lắm rồi.
Mùa hè tám năm trước, hỏi ra tiếc nuối của hoàng hôn hôm tốt nghiệp năm ấy.
“Anh có thể làm bạn trai của em không?”
Không biết từ lúc nào, trên sân khấu như chỉ còn lại hai người.
Thậm chí Từ Thanh Đào còn hơi mê man, hoàn toàn không hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì.
Chỉ là, trong lòng mơ hồ có vài dự cảm kỳ lạ.
Trái tim cũng dần đập nhanh hơn, đến hít thở cũng chầm chậm lại.
Mãi cho đến khi những cánh hoa hồng đầu tiên tung bay trong không trung, chúng dần rơi xuống.
Mãi cho đến khi cô phát hiện ra tất cả sinh viên và đám người đều đã đứng ở cách đó không xa, nhìn họ và nín thở.
Mãi cho đến khi cả sân khấu chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cuối cùng thì Từ Thanh Đào cũng nhận ra được điều gì đó trong ngày xuân hoa bay phấp phới này.
Khoảnh khắc này, hơi thở của cô như ngừng lại, cô nhìn thấy Trần Thời Dữ quỳ một chân xuống đất.
Giọng nói chân thành và kiên định trước nay chưa từng có: “Hoặc là nói…”
“Em có đồng ý gả cho anh không?”