Trên mặt Trì Sính là nụ cười chế nhạo, khiến Ngô Sở Úy không chốn dung thân.
Chút ít mặt mũi gom góp được suốt hơn hai mươi năm nay toàn bộ đều mất sạch vào phút này.
Trì Sính không nói gì cầm tay Ngô Sở Úy, dùng tay mình thuần thục an ủi.
Cùng là bàn tay năm ngón, cùng làm từ thịt, nhưng đổi sang người khác, tất cả cảm giác đều đảo điên. Thần kinh đã cấm bế sáu ngày nghiễm nhiên bị đánh thức, khoái cảm tăng thêm mấy phần. Vừa rồi cảm xúc của Ngô Sở Úy còn chưa kịp thu lại, bị Trì Sính làm vài cái, tiếng hừ không thể khống chế lao lên cổ họng, vẻ mặt đau đớn như đang thụ hình.
“Không phải cậu không nhớ tôi sao?” Cố ý hỏi.
Cười đầy ranh ma, đè hơn nửa người Ngô Sở Úy, dùng đầu gối cứng chắc mò mò hai trái trứng bên đưới.
“Người cậu nhớ không phải tôi?… Thật sự không phải tôi?… Không phải sao?…”
Ngô Sở Úy bị bức đến tuyệt cảnh, liền nhổ tóc Trì Sính, cả hai xoắn vào nhau.
Hai tay Trì Sính ôm đầu Ngô Sở Úy, không làm nóng, không chuyển tiếp, trực tiếp thô bạo hôn lên, điên cuồng khuấy động giày vò trong khoang miệng. Làn sóng nóng bức khát cầu ập đến bụng, rất nhiều cảm xúc đều trào ra, Ngô Sở Úy điên cuồng kéo quần Trì Sính, không mang kết cấu đùa cợt vật lớn phía dưới của hắn, lực tay rất lớn, lực đạo rất nặng, trong kích tình còn xen tạp hận ý nồng đậm.
Trì Sính mặc ý gặm cắn trong tiếng rên ri của Ngô Sở Úy, từ cổ xuống đến chân, lại lên đến thịt mềm trên mông, bên tai tràn đầy tiếng rên rỉ của Ngô Sở Úy, thật là trần trụi, không hề che giấu ra vẻ. Vật lớn của hai người tì vào nhau, đúng như hai câu miêu tả trong bài thơ ngẫu hứng kia, còn bị Trì Sính xấu xa đọc lại, trong lúc xấu hổ khô nóng không khí cũng trở nên càng thêm cuồng nhiệt.
Hơi nóng như lửa cháy đột ngột dâng cao ở bụng, lại nhanh chóng hạ xuống.
Ngô Sở Úy gục bên giường thở dốc, hận ý trong mắt chưa giảm, nhiệt độ đã lui.
Khi Trì Sính đè lên lần nữa, rõ ràng cảm giác được Ngô Sở Úy kháng cự.
“Mấy hôm nay tôi không hề chạm vào cô ta.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy bị chọt trúng chỗ đau, rõ ràng không thể che giấu, nhưng vẫn phải ra vẻ giãy dụa.
“Có liên quan gì đến tôi?”
Trì Sính dán vào tai Ngô Sở Úy, ngữ khí hiếm khi dịu dàng.
“Là vì mong nhớ cậu.”
Bất luận là phụ nữ làm từ nước hay đàn ông làm từ sắt thép, ai cũng khó thể kháng cự sự dịu dàng bá đạo này, huống chi câu này lại nói từ miệng Trì Sính, một chữ ngàn vàng.
Ngô Sở Úy gục trên gối không nói gì, nhưng cơ thịt trên sống lưng căng cứng đã mềm xuống.
Trì Sính gục trên người Ngô Sở Úy, lồng ngực chắc nịch và tấm lưng cứng cỏi dán sát vào nhau, phủ một lớp mồ hôi ẩm ướt, nhưng ai cũng không cảm thấy nóng, cứ lặng lẽ ôm nhau như thế.
Đột nhiên, di động của Ngô Sở Úy truyền ra tiếng thở dốc không bình thường, phá tan bầu không khí hài hòa hiếm có.
Đây chính là cảnh ngộ tham chiếm lợi ích, di động nhái thỉnh thoảng giật kinh phong, hôm nay lại giật rất không đúng lúc, không ai chạm vào nó, GV vừa rồi đã ngừng lại tiếp tục phát, Ngô Sở Úy thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh.
Muốn đưa tay tắt máy, lại bị Trì Sính ấn lại.
“Một mình xem chẳng có bao nhiêu hứng, không bằng xem với tôi.”
Má nó! Cùng xem cái này, còn có thể xem ra được kết cục tốt sao?
Thế là mắt nhắm lại đầu nghiêng đi, “Tôi xem rồi, anh tự xem đi.”
Trì Sính nhẹ cắn lên xương mềm ở tai Ngô Sở Úy, thầm thì: “Tôi muốn xem cùng cậu.”
Sau đó, đầu bị một đôi tay lớn cưỡng ép quay lại, nhìn vào màn hình di động, kích thích thị giác kiểu mới bắt đầu.
Sự thật chứng minh, coi kiểu này quả thật thú vị hơn coi một mình, một người xem là bộ vị nào đó ngứa, hai người xem là toàn thân đều ngứa, vì thế giao lưu thật sự rất quan trọng.
“Nam diễn viên bị chơi tôi biết.” Trì Sính đột nhiên mở miệng.
Ngô Sở Úy hơi kinh ngạc, “Sao anh biết?”
“Năm ngoái tôi đến Nhật, cậu ta đang tiếp khách ở Tokyo.”
Trong lòng Ngô Sở Úy nổi lên ngàn cơn sóng, trong lời trêu cợt còn tự động mang theo mùi chua.
“Được lắm! Đã ngủ đến nước ngoài luôn rồi?’
Trì Sính cười, “Làm đàn ông Nhật, có cảm giác quên mình vì nước, hào tình sảng khoái do báo được mối thù.”
Ngô Sở Úy mài răng, “Mẹ nó anh rất biết cách nói! Vậy thù này anh báo sướng không hả?”
“Không nhớ rõ lắm.”
Má! Phải làm bao nhiêu người mới có thể đến mức này hả?
Trì Sính nhìn ra Ngô Sở Úy ghen tuông, cố ý trêu chọc y, “Nếu cậu cảm thấy trong lòng không được cân bằng, có thể dùng con số của tôi làm tiêu chuẩn, tìm người ngủ, ngủ đủ thì thôi.”
… Con ngươi Ngô Sở Úy đen thui, tôi sợ tôi một ngày ngủ một người, ngủ đến chết cũng ngủ không xong.
Thế là đáp, “Dứt khoát như thế này đi, tôi trực tiếp ngủ với anh, dù sao trên người anh cũng chảy đầy tinh dịch và dâm thủy của nhân dân toàn thế giới, ngủ với anh rồi cũng đồng nghĩa ngủ với toàn thế giới.”
Năm phút đồng hồ sau đó, ai kia vì câu nói hùng hồn tráng liệt mà phải trả cái giá bằng máu.
Vất vả lắm mới trộm thở dốc trong ma trảo, vội vã nhắc nhở.
“Đừng quậy, đừng quậy, xem phim trước đi.”
Chuyển mắt nhìn màn hình, kết quả phát hiện đúng lúc diễn xong màn dạo đầu, ông chú đeo kính đen lấy gel bôi trơn ra.
Do mỗi lần trước khi coi cái này, Ngô Sở Úy đã ngủ mất rồi, cho nên y quên sau đó còn có một đoạn. Đờ ra ba giây, lại thò tay nhắm vào màn hình.
“Cái này… cũng không có gì đáng xem, đều một kiểu đó thôi, xem nhiều đã ngán rồi.”
Hiếm khi Trì Sính không ngăn cản y, Ngô Sở Úy lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, trước mắt lại xuất hiện một chiếc di động, màn hình càng lớn càng rõ nét.
“Chỗ tôi có cái khác biệt.”
Ngô Sở Úy, “…”