Chỉ hy vọng mình sẽ không đem đến áp lực quá lớn cho đối phương.
Lúc đầu chênh lệch về thân phận đã đủ lớn, lần này, lại thêm thực lực cá nhân chèn ép tuyệt đối, e là trong lòng hắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Đàn ông, là động vật yêu sĩ diện.
Nếu người phụ nữ của mình mạnh hơn mình, có lẽ lúc yêu nhau sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề.
Nhưng, nhưng, Anna mạnh như vậy, thân phận cũng rất cao mà vẫn có thể ở cạnh hắn đấy thôi.
Tô Tuyết Nhi không tin mình không làm được.
“Nghe nói em đã mở linh căn hệ Phong, giờ là thực lực gì rồi?” Quả nhiên Cố Thanh Sơn hỏi ngược lại.
“Linh lực hệ Phong của em đã khai hóa đến giai đoạn thứ tư, Cương Phong Loạn Lưu.” Tô Tuyết Nhi thỏ thẻ nói.
Cương Phong Loạn Lưu đã là thực lực tiêu chuẩn của những người đứng đầu ở thế giới này, cao hơn Võ đạo Đại tông sư hai bậc.
Phía đối diện im lặng
“Trong lịch sử nhà em tổng cộng có bảy vị năng lực linh năng giai đoạn bốn, em là người thứ tám. Em chỉ mới đột phá đây thôi, cảnh giới rất không ổn định, trong nhà cực kỳ coi trọng chuyện này.” Tô Tuyết Nhi tiếp tục nói: “Qua hôm nay, em phải ngừng học, về gia tộc tu luyện năng lực.”
Vẫn im lặng.
Hắn vẫn không nói gì.
Tô Tuyết Nhi cảm thấy trái tim mình càng lúc càng nhanh, ở ngay cổ như bị ai bóp lấy, khiến cô hít thở cũng khó khăn.
Cô chậm rãi cúi đầu.
Mình là đại tiểu thư thế gia, anh ấy là trẻ mồ côi.
Mình là cường giả Linh năng giai đoạn bốn, còn thực lực của anh ấy cách mình rất xa.
Từ nay trở đi, mình ở quận Trường Ninh, anh ấy ở Thủ đô.
Lẽ nào trái tim của hai người cuối cùng sẽ vì những điều này mà nảy sinh khoảng cách sao?
Nhưng nếu mình quá yếu, sau này căn bản không thể bảo vệ được anh ấy!
Trong lòng tràn ngập cay đắng không thể diễn tả, Tô Tuyết Nhi mím chặt môi. Cô chuẩn bị nở nụ cười với đối phương, đổi chủ đề, tiếp tục tán gẫu, nhưng bỗng nhiên một bàn tay to ấm áp đặt xuống xoa đầu cô.
“Đây là chuyện tốt.” Một giọng nam dịu dàng như nước vang lên: “Em có thể đạt được trình độ này chắc chắn đã phải chịu rất nhiều cực khổ.”
Thình thịch.
Tô Tuyết Nhi cảm thấy trái tim mình quay về chỗ cũ, tất cả những vất vả, tất cả những áp lực lúc này đều hóa thành cơn gió nhẹ bay xa.
Bàn tay ấm áp không dừng lại lâu mà nhanh chóng rụt về, nhưng cảm giác ấm áp này lại kéo dài rất rất lâu trong lòng Tô Tuyết Nhi.
Cô nở nụ cười từ tận đáy lòng, vội nói: “Cũng khá cực, nhưng để mình có quyền phát ngôn trong gia tộc hơn thì buộc phải mạnh lên.”
Cố Thanh Sơn nghe vậy, mỉm cười nói: “Tiếp tục cố gắng đi, nếu có một ngày em có thể đột phá tầng thứ năm, anh sẽ theo em chiến đấu đến cùng.”
Anh ấy không ngại, anh ấy thật sự không ngại, Tô Tuyết Nhi thầm nghĩ.
Giờ khắc này, cô không biết phải biểu đạt niềm vui sướng của mình như thế nào.
“Được, phải theo em đấy nhé!” Tô Tuyết Nhi nói, không biết vì sao mình lại đưa tay ra muốn nắm lấy tay hắn.
Có điều, khi bàn tay vừa đưa ra được một nửa, cô đột nhiên phản ứng lại kịp.
Không được, mình đang làm gì vậy.
Tô Tuyết Nhi cắn môi, tay dừng lại giữa đường, tiến thoái lưỡng nan.
Bỗng nhiên, bàn tay to ấm áp kia đưa tới.
Hai bàn tay nắm lấy nhau.
…
Một lát sau, hai bạn học của Tô Tuyết Nhi đến, là hai cô gái cực kỳ xinh đẹp. Cô gái cao cao kia rất nhiệt tình, chủ động chào hỏi Cố Thanh Sơn: “Wow, anh chính là bạn trai của Tô Tuyết Nhi đấy à, quả nhiên là tuấn tú lịch sự.”
Tô Tuyết Nhi đưa tay đánh cô, mặt mày ngượng ngùng nói: “Anh ấy là bạn học.”
“Chào, tôi là Cố Thanh Sơn, bạn hồi trung học của Tô Tuyết Nhi.” Cố Thanh Sơn cười nói.
“Tôi là Lý Đồng, xin chào.” Người đẹp cao cao nói.
Một cô gái khác đang đánh giá Cố Thanh Sơn, lúc này mới nói: “Chào, tôi là Tôn Minh Nguyệt.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, nói: “Đi thôi, hôm nay là sinh nhật Tuyết Nhi, chúng ta tìm một quán bar nào ok một chút để chúc mừng sinh nhật nhé.”
Tôn Minh Nguyệt nói: “Tớ biết một quán bar không tệ.”
“Quán nào?” Tô Tuyết Nhi cảm thấy hứng thú hỏi.
“Quán bar Thải Hồng.” Tôn Minh Nguyệt đáp.
Lý Đồng nhíu mày nhìn về phía Tôn Minh Nguyệt, nhưng cô ta cố ý làm như không nhìn thấy, nói tiếp: “Tuyết Nhi, tin tớ đi, ở Thủ đô này thì đây là quán bar có không khí tốt nhất, chơi ở đây chắc chắn không hối hận đâu.”