Sau khi tháo mặt nạ ra, Thẩm Thanh Đường vuốt ve vết sẹo đã mờ đi rất nhiều trên mặt Tần Di, vô thức mím môi cười: “Lan Đình càng ngày càng đẹp trai.”
Tần Di lại không để ý lắm: “Câu này em đã nói nhiều lần rồi.”
Thẩm Thanh Đường: “Hứ.”
Tần Di trầm mặc một hồi, lại khẽ mỉm cười.
Thẩm Thanh Đường thì ngược lại, đột nhiên nhớ tới một chuyện, do dự một chút, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo rõ ràng là do bị dao rạch trên mặt Tần Di, hỏi: “Nhưng mà Lan Đình nè, vết thương này của chàng là do đâu mà ra vậy?”
Trước đây, Thẩm Thanh Đường cũng từng nghi ngờ về vấn đề này, nhưng cậu sợ hỏi ra sẽ khiến Tần Di trong lòng có khúc mắc.
Bởi vì trong nguyên tác không có viết trên mặt Tần Di có vết dao, chỉ viết đó là vết thương do trúng độc.
Nhưng bây giờ Thẩm Thanh Đường nhìn kỹ lại, luôn cảm thấy phần lớn đều là vết dao cứa.
Cuối cùng khi thấy Tần Di sắp lành hẳn rồi, Thẩm Thanh Đường mới dám hỏi.
Sau khi nghe câu hỏi của Thẩm Thanh Đường, Tần Di im lặng một lúc, cuối cùng nói: “Thật ra ta cũng không nhớ.”
Thẩm Thanh Đường sửng sốt.
Tần Di nhìn vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, ngược lại cũng không lộ ra vẻ khó chịu nào, lúc này mới chậm rãi nghiêm túc giải thích: “Sau khi rời khỏi nhà em, ta bị mất trí nhớ một thời gian, khi tỉnh lại ta đã trở thành bộ dáng như hiện tại, bất quá ta quên mất quá trình rồi, cũng không quá đau. Chỉ là lúc đó ta đã có thể hóa hình rồi, không tiện đi tìm em nữa.”
Thẩm Thanh Đường: …
Sau đó Thẩm Thanh Đường có chút hờn trách mà đưa tay sờ vết sẹo dữ tợn nhất trên mặt Tần Di, nhỏ giọng nói: “Ai biểu chàng tự mình bỏ chạy chứ.”
Tần Di yên lặng nhìn Thẩm Thanh Đường một lúc, khẽ cười: “Không chạy nữa, sau này có đánh ta, ta cũng không bỏ chạy.”
Nghe Tần Di nói vậy, Thẩm Thanh Đường không hiểu sao cảm thấy ngọt ngào, lúc này nhịn không được sáp tới hôn lên má Tần Di.
Hai người thân mật một hồi, Tần Di ôm thân thể mềm mại đang lộn xộn ở trong lòng, thở dài nói: “Đừng quậy nữa, ngủ đi.”
Còn quậy nữa, hắn thực sự không nhịn nữa đâu.
Thẩm Thanh Đường ậm ừ cười, sau đó an tĩnh trở lại.
Tần Di yên lặng ôm Thẩm Thanh Đường, cảm thấy trong lòng bình yên một cách kỳ lạ.
Đi một vòng lớn như vậy, người vẫn thuộc về hắn.
·
Sáng sớm hôm sau, trước bình minh, Thẩm Thanh Đường và Tần Di nhận được lệnh triệu tập đến Đệ Tử Đường.
Khi Thẩm Thanh Đường và Tần Di vội vã thay quần áo đến, sắc mặt của Cung Minh Trạch đã rất khó coi.
Thẩm Thanh Đường lúc này còn hơi buồn ngủ, suốt đường đi nắm lấy tay Tần Di, dựa vào người Tần Di.
Lúc này, cảm nhận được khí tức lạnh lẽo từ trên người Cung Minh Trạch tỏa ra, Thẩm Thanh Đường trầm mặc một hồi, mới từ từ tỉnh táo lại.
Cung Minh Trạch tâm huyết dâng trào quá rồi đó, anh ta có bị ám ảnh với tình yêu không vậy? Mới sáng bảnh mắt đã muốn đi xác minh…
Tuy nhiên mấy lời phàn nàn này Thẩm Thanh Đường không bộc lộ ra, trước tiên cậu bình tĩnh buông tay Tần Di, sau đó cúi đầu trước Cung Minh Trạch, bình tĩnh nói: “Điện hạ thứ lỗi, bọn ta đã đến muộn.”
Cung Minh Trạch dán mắt vào Thẩm Thanh Đường, nhìn đôi má trắng nõn xinh đẹp của Thẩm Thanh Đường vẫn còn màu hồng yểu điệu và lười biếng chưa phai đi do ngủ say, anh ta đầy mặt chán ghét xoay lưng lại đối mặt với trưởng lão của Đệ Tử Đường nói: “Mở cửa.”
Trưởng lão của Đệ Tử Đường lập tức chạy tới mở cửa.
Cung Minh Trạch lại không đi vào.
Sau khi trưởng lão của Đệ Tử Đường mở cửa, ông ta tự mình vào trong trước.
Sau khoảng một tách trà, trưởng lão Đệ Tử Đường tìm thấy ngọc bài linh hồn của Lâm Cẩn Du, lấy nó ra đưa cho Cung Minh Trạch.
Ngọc bài linh hồn của Lâm Cẩn Du quả thực chưa bị vỡ, nhưng ánh sáng trên đó hơi mờ và chập chờn, điều này chứng tỏ hiện tại sức mạnh linh hồn của Lâm Cẩn Du thực sự không ổn định.
Cung Minh Trạch không tự chủ siết chặt ngọc bài linh hồn trong lòng bàn tay, sau đó lạnh lùng nói với vài thị vệ Kim Đan ở bên cạnh: “Mở lồng ra.”
Lúc này Thẩm Thanh Đường mới chú ý tới trong góc phòng cách đó không xa có một cái lồng đen cực lớn được phủ một tấm vải đen.
Hóa ra Lâm Cẩn Du bị nhốt trong đó.
Xem ra, Cung Minh Trạch không hề biết thương hương tiếc ngọc chút nào.
Thẩm Thanh Đường vô thức nhướng mày.
Lúc này, tấm vải đen bao phủ lồng giam lập tức bị kéo xuống, Lâm Cẩn Du vẫn cuộn mình trong bóng tối cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng, lúc này hắn ta cúi đầu thảm thiết kêu một tiếng, còn tưởng có người muốn đánh hắn ta, liều mạng thu mình vào trong góc lồng.
Nhưng những tu sĩ đứng ở đây đều đã thấy rõ bộ dạng của Lâm Cẩn Du.
Đừng nói những đệ tử trẻ tuổi, ngay cả trưởng lão của Đệ Tử Đường phụ trách đăng ký lúc đó cũng không khỏi thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy “Lâm Cẩn Du” như vậy.
“Người người người! Người này là sư đệ Lâm Cẩn Du sao? Hay là quái vật nào thế!” Có đệ tử không khỏi kêu lên.
“Chắc là tà tu đã đoạt xá của sư đệ Lâm Cẩn Du, ngươi chớ có nói nhảm.”
“Thật là đáng sợ, thật ghê tởm, đây rốt cuộc là thứ quỷ gì thế. . .”
Nghe mọi người bàn tán, Lâm Cẩn Du đang trốn ở trong lồng, trong mắt hiện lên một tia oán hận cùng căm phẫn, nhưng rất nhanh hắn ta liền run rẩy, giả bộ đáng thương nhỏ giọng nói: “Ta không phải Lâm Cẩn Du, ta không có quan hệ gì với Lâm Cẩn Du, bọn họ ép ta trở thành như thế này—”
Đang nói giữa chừng, Lâm Cẩn Du đột nhiên im bặt.
Bởi vì hắn ta nhìn thấy Cung Minh Trạch đang cầm ngọc bài linh hồn ở trong tay…
Lâm Cẩn Du lúc này thực sự không khỏi run rẩy mất kiểm soát.
Hắn ta mới rồi còn có thể giả bộ đáng thương yếu đuối, nhưng lúc này, hắn ta thật sự sợ hãi…
Sao Cung Minh Trạch có thể đối xử với hắn ta như thế?
Không phải Cung Minh Trạch rất thích hắn ta sao, sao có thể đối xử với hắn ta như vậy?!
Nhưng trên gương mặt của Cung Minh Trạch luôn đối xử dịu dàng, đáp ứng mọi yêu cầu của Lâm Cẩn Du ở trong nguyên tác, giờ phút này chỉ bày ra vẻ lạnh lùng lãnh đạm quen thuộc, nhìn Lâm Cẩn Du đang co rụt trong lồng điên cuồng run rẩy như nhìn một người xa lạ,
Sau đó, Cung Minh Trạch vuốt nhẹ ngọc bài linh hồn trong tay, lạnh nhạt nói: “Ngươi đã nói ngươi không phải Lâm Cẩn Du, bây giờ ngươi có cơ hội chứng minh bản thân rồi.”
“Chứng minh cho ta xem đi.”
“Nếu ngươi không phải, ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống.”
Lâm Cẩn Du nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Cung Minh Trạch như thể anh ta đang nói chuyện với một cái cây ngọn cỏ, hàm răng của hắn ta cũng bắt đầu va vào nhau kêu lạch cạch.
Nhưng mà, trong lòng Lâm Cẩn Du vẫn còn hy vọng cuối cùng, lúc này hắn ta run giọng ý đồ lừa gạt cho qua chuyện: “Chứng minh như thế nào? Ta không hiểu —— A!”
Hắn ta còn chưa nói xong, Cung Minh Trạch đã bóp chặt ngọc bài linh hồn trong lòng bàn tay, rót linh khí băng giá vào trong ngọc bài.
Lâm Cẩn Du không thể giả vờ nữa, linh lực được truyền vào trong ngọc bài linh hồn giống như trực tiếp đánh vào linh hồn của hắn ta, mặc dù nó không thể làm hắn ta bị thương, nhưng nó cũng khiến vẻ mặt của hắn ta trong nháy mắt trở nên thật đáng sợ, thống khổ không chịu nổi.
Cái lồng bị Lâm Cẩn Du va đập vang lên kẽo kẹt, những sợi dây leo đó bắt đầu liều mạng mọc ra điên cuồng.
Tất cả tu sĩ trong Đệ Tử Đường nhìn thấy một màn này đều trợn mắt há hốc mồm, có không ít đệ tử trẻ tuổi bị dọa sợ lùi về sau!
——oOo——