Người khác thì không đâu, nhưng chính bản thân hai ông khùng trên thì có thể lắm!
Bọn họ tông cửa xông ra.
Vốn dĩ họ tính cho Dương Thư và Chu Kỳ ngoan ngoãn ngồi trong phòng, nhưng họ còn chưa nói, các cô cũng đi ra rồi.
Trên vải lót trải dài hành lang là đầy thí sinh, giơ đèn pin trong điện thoại chiếu vào các hình bóng đi theo.
Cao Tề và Triệu Gia Đồng muốn vượt qua đám người chen chúc, chạy thẳng xuống lầu, lại đột nhiên nghe thấy tiếng Chu Kỳ run rẩy gọi: “Chị Triệu…… chị Triệu ơi……. em…….”
“Sao vậy em?” Triệu Gia Đồng đáp lại.
Chu Kỳ nói: “Hình như em….. nghe thấy giọng của Khương Nguyên.”
Đôi mắt đen láy của cô mở to tròn xoe, nhìn chằm chằm vào đống tường đã đổ nát bên kia, đôi tay nắm chặt vẫn run cầm cập không thôi, ngay cả hàng lông mi cũng khẽ run theo.
Giống như chỉ cần đôi mắt ấy chớp nhẹ lấy, sẽ có cả hàng nước mắt chảy ra ngay lập tức.
Triệu Gia Đồng bất thình lình dừng lại bước chân: “Giọng gì? Khương Nguyên là ai?”
Chu Kỳ cố gắng trợn mặt, gượm lại những giọt lệ đang chực chề ngay dưới mi.
Giọng cô nhẹ bẫng khẽ thưa: “Bạn trai của em…… tiếng khóc bên trong, giống bạn trai của em.”
Triệu Gia Động đột nhiên im bặt.
Chị bảo: “Không đâu Tiểu Chu, không thể nào. Chắc là do ác mộng ảnh hưởng thôi….”
“Thật đó….. chị Triệu, em thật sự nghe được.” Chu Kỳ nhẹ giọng nói.
Triệu Gia Đồng còn muốn nói gì đó, Cao Tề đã khều chị một cái.
Chị quay đầu liếc mắt trừng Cao Tề, lại nhìn thấy mắt ông thì hiểu ra ngay được điều gì đó.
Bên ngoài vài bước chân, bức tường đá đột ngột phát ra tiếng da rạn nứt roạt roạt.
Sau khi tung hoành mười mấy lần trong một đêm, mỗi lần những bóng đen kia xuất hiện đều như đã hóa điên, rốt cuộc có chút choáng ngợp.
Hơn mười luồng ánh sáng rọi lên vết rạn nứt, mảnh đá đan xen chợt nứt ra một tảng lớn.
Khi nó rơi xuống mặt đất, mọi người mới phát hiện, lớp ngoài tường đá rất mỏng, giống như ở trên tường chỉ phủ mỗi một lớp vỏ đá duy nhất đó.
Cao Tề gào lên: “Tránh xa ra, đừng để bị đánh trúng!”
Vừa dứt lời, có người hoảng hốt la: “Trời ơi cái giống gì thế này?!”
Bóng đen còn đang vùng vẫy, còn đang tiếp tục kêu gào, thậm chí hình như càng ngày càng có xu thế lâm vào tình trạng nghiêm trọng, bởi vì toàn bộ ánh sáng đều đang tụ hội trên người những ai sợ hãi kêu la.
Thí sinh nọ lui mấy bước liền, tiếng nói xộc tới: “Trong tường có người, mọi người nhìn đi kìa!”
Trong tường thật sự có người!
Không, nói đúng ra không phải là người, mà là tứ chi.
Cánh tay, cẳng chân ngọ nguậy còn có đầu……. phần màu trắng xám của các cánh tay chân bị cụt được khảm vào bên trong bức tường đá, các lớp vỏ đá đó càng ngày càng rơi nhiều xuống, rốt cuộc….. cả một đống đều đổ ập ra ngoài.
Mọi người nháy mắt sửng sờ, thi nhau hét chói tay chạy tán loạn né tránh.
Chỉ sau vài phút, toàn bộ hành lang đã trở thành một địa ngục trần gian.
Triệu Gia Đồng cuối cùng đã hiểu mùi thối mà Chu Kỳ nói tới phát ra từ đâu rồi.
Một cái đầu còn đang trợn to mắt lăn tới dưới chân chị, tuy xuất thân là bộ đội, chị cũng không tránh khỏi chuyện hoảng loạn, luống cuống một phen.
Mọi người, bao gồm cả Triệu Gia Đồng và Cao Tề, phản ứng đầu tiên chính là lui ra sau ngay.
Chỉ có Chu Kỳ là ngoại lệ.
Ánh mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm vào một chỗ, lảo đảo chạy tới bên kia.
“Tiểu Chu em làm gì vậy?” Triệu Gia Đồng cố kéo cô lại, nhưng chỉ có thể tóm lấy không khí.
Chu Kỳ rốt cuộc vẫn ngã lộn nhào một cái, cô chúi người tìm gì đó ở ngay chỗ mình vừa té.
Đó là nửa thân trên của một người, vận áo sơ mi carô màu xanh xám ngắn tay, cổ áo có một mảng máu lớn, kéo dài đến trước ngực. Bên chỗ ngực trái có một cái túi, chiếc nút trên cái túi trông rất tinh nghịch, là một đầu gấu loé sáng, vừa thấy đã biết đây là mẫu người rất hay cười đùa, hoà ái.
Cánh tay trắng bệch lộ ra ngoài cổ tay áo, trông như một cánh tay giả ở phim trường vậy.
Chu Kỳ quên cả việc bò dậy, ôm một bên cánh tay của nó ngồi ngơ ngác.
Triệu Gia Đồng và Dương Thư một trước một sau trông thấy, gương mặt lộ ra cảm xúc khó chịu chẳng thể nói nên lời.
“Tiểu Chu…… Tiểu Chu, em đừng như vậy mà, người mặc áo sơ mi thế này nhiều lắm.” Tiếng Triệu Gia Động nghẹn ngào.
Chu Kỳ không nói lời nào, cũng không khác gì chẳng để một chữ nào lọt vào tai.
Sau một lúc lâu, cô chợt bò dậy, ôm chặt lấy phần chân tay cụt ngặt ngoẽo, đầu quay nguầy nguậy như ruồi, thấp giọng nói: “Những phần còn lại của anh ấy đâu……. còn có…..”
Cô cứ như lâm vào cơn điên dại lê bước trên dãy hành lang, lại tìm thấy được một khúc chân mặc quần jeans ở cách đó không xa.
…….
“Còn đầu đâu, chị Triệu…… giúp em với, Dương Thư, giúp tôi tìm với.” Cô ôm chẳng hết vào tay, sắp sửa rớt xuống tới nơi. Cô gấp rút đến độ đã mặc những giọt nước mắt chảy dài bên má, gào lên: “Giúp tôi tìm một chút thôi được không mà, đầu ở đâu vậy!”
Cao Tề không thể nhìn được nữa rồi.
Ông nghiến chặt răng, khựng người vài giây thì bước tới vỗ nhẹ bả vai Chu Kỳ, bảo: “Con bé này, đừng khóc nữa, anh biết ở đâu rồi, để anh đưa em đi……”
***
Phòng ngủ tầng một tại toà tháp phía tây, Tần Cứu nắm chặt cổ công tước, chiếc mặt nạ đang lúc giằng co thì rơi xuống một bên, khuôn mặt thuộc về một chàng trai trẻ rốt cuộc bị bức ra một đường tơ máu.
Nhưng vẫn là gã công tước cất tiếng nói chuyện: “Ngươi….. uổng phí….. sức lực…… Ngươi…… không giết….. được ta…..”
“Ngươi…… mãi mãi…… cũng…… không…… giết….. được ta!”
Gã nói, song vẫn kèm theo một nụ cười ngạo nghễ.
Tần Cứu nhíu mày.
Đột nhiên, cánh cửa lớn bị mở ầm ra.
Anh quay đầu nhìn sang, Cao Tề, Triệu Gia Đồng, Dương Thư đều đứng ở cạnh cửa, bên ngoài trừ họ ra…… còn có một cô gái mờ mịt.
Là Chu Kỳ.
Thí sinh không mang mặt nạ đã đành, cô còn vừa mới khóc một trận đến đỏ hết cả mặt.
Tần Cứu sửng sốt một chút, lực trên tay theo bản năng buông lỏng.
Nhưng ngoài ý muốn, gã công tước không nhân cơ hội tránh thoát.
Anh cúi đầu thì trông thấy góc nghiêng sườn mặt của công tước, ngơ ngẩn mà nhìn cửa, ánh mắt thất thần.
Ngay sau đó, gã hoảng loạn quay lại, lấy tay che mặt, cất giọng nghẹn ngào: “Đừng nhìn anh, đừng nhìn…… Đưa cô ấy đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
Dẫu tiếng nói có thấp, nhưng giữa cả căn phòng ngủ an tĩnh thế này vẫn luôn vô cùng rõ ràng.
Sau một hồi, Chu Kỳ dùng giọng mũi nhẹ giọng nói: “Khương Nguyên? Anh….. Anh còn có thể nói chuyện sao? Anh còn sống sao?!”
Cô chẳng chần chờ một giây nào vọt tới, té ngã lộn nhào, chật vật ngã ngay trước mặt công tước.
Công tước dùng cánh tay che lấy mặt, nhưng dây thần kinh cổ lại co giật hai cái.
Khoé miệng gã vặn vẹo một lát, rốt cuộc nói: “Kỳ Kỳ…… đừng nhìn…..”
Chu Kỳ ngồi ở trước mặt gã, dùng sức gỡ tay gã xuống, lại phát hiện những ngón tay này từ khi nào đã khác xa với những gì từng đọng lại trong trí nhớ……
Toàn bộ bàn tay đều khác lạ cả.
Cô vội vàng xăn cánh tay áo đối phương, vạch cổ áo ra, thì thấy một đường khâu như vệt cào đỏ thẫm, cả người xụi lơ trên mặt đất.
Hồi lâu sau đó, cô chợt chồm tới ôm lấy cổ công tước, gào khóc.
“Em mơ thấy anh, suốt cả buổi tối em đều mơ thấy ác mộng, rất nhiều người cầm dao…… đều chém lên người anh hết, nhưng anh lại không cho em nhìn lấy một cái. Anh cứ nhất quyết đẩy em ra, có thế nào cũng chẳng cho em xem. Mặc kệ em có khóc hay là mắng, anh cũng không hé răng nói một lời…..”
…….
Sau đó chỉ có tiếng khóc vang khắp phòng ngủ.
Dưới tình huống thế này, không ai có thể mở miệng nói “Vậy cô khuyên gã cam tâm tình nguyện chết đi” được.
Huống chi, ngay cả Tần Cứu cũng có ngờ vực với với lời này.
Công tước đột nhiên kì lạ vặn vẹo hai cái, ngón tay ôm Chu Kỳ đột nhiên chuyển hướng tới cổ cô, bóp chặt lấy.
Chu Kỳ trợn tròn mắt, nước mắt còn chưa kịp ngưng, nhìn chằm chằm vào mặt gã.
Tần Cứu nhanh tay nắm lấy cổ tay công tước.
“Thật đúng là câu chuyện tình yêu làm rung động lòng người, lâu như vậy mà còn có thể…..” Giọng điệu chê cười của công tước còn chưa dứt, lại vặn vẹo thay đổi thành khuôn mặt đau thương, ngón tay cũng buông ngay.
Lần này anh ta không do dự nữa, đẩy Chu Kỳ ra nói: “Kỳ Kỳ, nghe lời…… đừng đứng gần anh như vậy, anh….. chắc là anh….. không kiên trì được bao nhiêu, anh không biết anh còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Chu Kỳ kinh hoảng vùng dậy, Triệu Gia Đồng và Dương Thư tới giữ cô lại.
Công tước đột nhiên bắt lấy tay Tần Cứu: “Giúp tôi….. giúp tôi được không, tôi nghĩ tôi sẽ chẳng còn như thế này nữa.”
“Cậu……” Tần Cứu chau mày, lại nhìn sang Chu Kỳ một cái.
Đôi mắt công tước cũng đã đỏ bừng, giống như đang cố gắng khắc chế bản thân không được nhìn vào mặt Chu Kỳ: “Cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó tôi sẽ giết sạch hết các anh…… Tôi không muốn…… không muốn một ngày nào đó khi mở mặt dậy, nhìn thấy trên tay mình đang cầm đầu của ai đó…… cầm…… đầu của Kỳ Kỳ……. Tôi rất sợ, tôi rất là sợ.”
“Vu y nói, chỉ có công tước cam tâm tình nguyện bị giết thì lời nguyền mới có thể giải, tất cả những ai bị gã công tước hại đều có thể giải thoát.” Tần Cứu thấp giọng nói, “Nhưng chúng đều là……”
“Giả hết.” Khương Nguyên giãy giụa hai cái, gắng gượng nói tiếp: “Tôi là gã, tôi biết gã…. giả cả. Gã đã điều tra rồi, tôi biết. Kết quả khi làm như vậy, chính là mọi tích góp….. tích góp sinh mệnh vĩnh viễn lâu như vậy của gã đều tự nguyện dâng hiến cho vu y.”
Anh cắn chặt răng, như gặng từng chữ một ra thành lời: “Vật chủ thật sự…… chính là tên vu y! Chỉ có công tước giết được tên vu y, nhưng vu y chết rồi, công tước cũng không sống được……”
Muốn cho công tước không màng sống chết động thủ với tên vu y, còn muốn cho vu y cam tâm tình nguyện bị giết……
Đây chính là vòng tuần hoàn cái chết, cho nên mới giằng co lâu như vậy.
Khương Nguyên tựa hồ muốn nhân lúc thanh tỉnh, nhanh nói hết mọi thứ ra.
Anh thở hồng hộc, một bên cố gắng đấu tranh với gã công tước thật sự, một bên nói: “…… Tôi chỉ biết, sức mạnh sinh mệnh của vu y nằm ở chỗ gã công tước, công tước tồn tại, thì tên vu y khoẻ mạnh, còn công tước mà chết, vu y sẽ vô cùng suy nhược. Chỉ là…… Chỉ là công tước không có khả năng làm như vậy.”
Đây hình như lại thêm một vòng tuần hoàn cái chết nữa rồi.
Nhưng Khương Nguyên đã không gắng gượng nổi nữa.
Anh ta khó nói được hoàn chỉnh một lời, trạng thái co giật vặn vẹo càng ngày càng nhiều.
Khoé mắt anh ta ươn ướt, đầu cũng không dám chuyển mà chỉ khẽ khàng thốt mấy con chữ: “Xin hãy….. đưa cô ấy đi đi….. xin các anh…..”
Chu Kỳ khóc dữ dội, đã chẳng còn chút sức lực nào.
Triệu Gia Đồng và Dương Thư cắn răng ôm cô ra ngoài.
Cao Tề không nhúc nhích, Tần Cứu kiềm trụ công tước lại một lần nữa, túm tấm rèm làm thành dây thừng trói gã vào. Anh ngẩng đầu lên nói với Cao Tề: “Giúp tí.”
“Cậu muốn làm gì?” Cao Tề có hơi lo lắng anh.
“Yên tâm, tôi hiểu rõ.” Tần Cứu nói: “Tin tôi được không?”
Cao Tề không hé răng.
“Lề mề ở chỗ này lãng phí thời gian, anh không phải là người không dứt khoát vậy đâu nhỉ?”
Cao Tề ngướng cổ, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Nói đi.”
“Xuống phòng bếp, tìm người, chuẩn bị củi gỗ với xăng, lấy càng nhiều càng tốt.”
“Làm gì vậy?”
“Đốt lâu đài.”
Cao Tề sửng sốt: “Chừng nào? Bây giờ hả?”
Tần Cứu nói: “Chờ tín hiệu của tôi.”
Cao Tề trừng mắt nhìn anh, một lát sau cắn răng nói: “Cậu nói đó nha, cố gắng gượng cho tôi tín hiệu!”
Tần Cứu nói: “Được rồi mà, tôi nghe rồi. Những thứ còn lại trông cậy vào anh.”
Anh nghĩ tới một biện pháp, có chút mạo hiểm, cũng có chút điên loạn.
Nếu Du Hoặc mà biết…….
Anh an trí công tước trên tay vịn ghế, bắt đầu bày biện các ngọn nến dọc theo ghế dựa.
Nếu Du Hoặc mà biết…….
Sẽ cảm thấy kích động và vui sướng? Hay là cho anh một quyền đây?
Nếu là trước đây, anh chắc chắn là vế trước, còn bây giờ…… anh không khẳng định được điều gì.
Không rõ là xuất phát từ tâm lí thế nào.
Chỉ là một dòng suy nghĩ về Du Hoặc bất chợt xuất hiện thì anh đã nở một nụ cười ngay.
Mặc kệ nói thế nào, trước hết vẫn là không để cho cậu ấy biết.
Tần Cứu nghĩ.
Anh châm lửa lên đầu nến,
