Trần Cảnh Thâm đáp “Ừm”, rồi lại quét mắt nhìn cuốn sổ của cậu: “…”
Vị khách cuối cùng đã trả lời, kêu OK. Dụ Phồn thở phào nhẹ nhõm, cậu cầm bút chuẩn bị ghi cái tên cuối lên sổ ghi nhớ, một luồng hơi ngắn ngủi đột ngột thổi qua tai.
Dụ Phồn: “?”
Cậu mẫn cảm quay đầu lại, nhìn qua cánh tay đang gập chống: “Trần Cảnh Thâm.”
“Ừm.”
“Cậu cười gì?”
Trần Cảnh Thâm nhìn quyển sổ của cậu, hỏi: “Sao không ghi chép trên máy tính?”
“Dùng bút thoải mái hơn.” Dụ Phồn nhíu mày, “Ý cậu là sao?”
“Không có gì.” Trần Cảnh Thâm cố nhịn lắm mà không được, “Hay chuyển sang máy tính làm đi.”
“?”
“Không sau này trợ lý mới đến đọc không hiểu chữ cậu đâu.”
“…”
“Sao bao nhiêu năm qua mà chữ không đẹp lên chút ——”
Còn chưa kịp nói hết câu, Trần Cảnh Thâm đã bị bịt miệng lại một cách đầy thô lỗ.
Làm loạn một hồi, cuối cùng Dụ Phồn vẫn xị mặt chuyển ghi chép sang máy tính. Vừa mới làm được một nửa phần bảng biểu, điện thoại hai người cùng réo “Ting ting ting”, một nhóm chat nào đó mà cả hai bọn họ đều có mặt bắt đầu rục rịch.
Dụ Phồn thấy chạy deadline nửa tháng cũng không mệt bằng liên lạc với khách hàng một tuần, đúng lúc này nghỉ ngơi chút vậy. Cậu cầm điện thoại ngả người ra sau, lười biếng vào nhóm chat lướt lịch sử cuộc hội thoại ——
[Chương Nhàn Tịnh: @Mọi người Năm mới thế nào đây?]Dụ Phồn sửng sốt phút chốc mới nhận ra hôm nay đã 29, sắp qua năm mới rồi.
[Vương Lộ An: Sống qua ngày.] [Vương Lộ An: Hai tuần nay ông đây bận phát điện rồi, cuối cùng cũng được nghỉ! Ai thích thừa kế cái gia sản này thì đi mà thừa kế, tao không làm nữa.][Tả Khoan: Để tao thừa kế cho, hôm nào mày dẫn bố mày đến nhận tao làm con đi.] [Vương Lộ An: Cút.] [Chương Nhàn Tịnh: Bọn mày nói nhảm nhí lắm thế? Năm mới đi chơi đi.]Cuối năm bận quá, kể từ sau lần cùng về Nam Thành, mọi người chưa gặp lại nhau được bữa nào.
Sau khi biết Dụ Phồn chuyển hẳn tới Nam Thành, cả đám còn gửi tin nhắn thoại chúc mừng trong nhóm chat, kêu có cơ hội sẽ đi ăn một bữa, mà rầy rà đến tận bây giờ mới có một kì nghỉ chung cho tất cả mọi người.
Tiếp theo thì bàn xem nên đi đâu.
Tả Khoan đề xuất sân bóng rổ, bể bơi hoặc bãi đua xe trong nhà, còn bảo dọa này đang có cuộc thi đua xe rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ; Chương Nhàn Tịnh kiến nghi đến sân trượt tuyết, suối nước nóng và công viên giải trí năm đó bọn họ cùng đi, kêu bây giờ chỗ ấy đã khai thác thêm rất nhiều trò mới rồi.
Cả hai bên đều không có hứng thú với địa điểm mà đối phương đưa ra, thế là Chương Nhàn Tịnh lôi đầu Vương Lộ An qua: [@Vương Lộ An Gì mà im ỉm không thấy nói gì thế? Muốn đi đâu chơi đây?]
[Vương Lộ An: À, nãy tao gọi điện thoại với khách hàng.]
[Vương Lộ An: Thật ra tao cũng chẳng muốn đi đâu lắm, dạo này mệt quá. Nếu buộc phải chọn thì…]
[Vương Lộ An: Tao muốn đi ăn sườn chua ngọt ở cấp ba Nam Thành.]
[Chương Nhàn Tịnh: ?]
[Tả Khoan: Mày là heo à?]
[Tả Khoan: …Nhưng mày nói thế làm tao cũng thèm sinh tố đậu xanh ở căn tin.]
[Chương Nhàn Tịnh: Thời tiết này thì lấy đâu ra sinh tố đậu xanh? Giờ đang bán trà sữa nóng thôi.]
[Tả Khoan: Nhưng năm mới trường học được nghỉ mà, căn tin không mở cửa đâu.]
[Vương Lộ An: Ha ha ha ha mày quên rồi à? Năm nào cũng có một đám học sinh lớp mười hai xui xẻo chỉ được nghỉ một ngày đầu năm, đến mùng hai là đã phải đi học rồi, chắc chắn căn tin mở cửa!]…
Đạt được sự đồng thuận, ba người bắt đầu điên cuồng @ hai người từ nãy đến giờ không thấy ló đầu ra nói chuyện.
[Chương Nhàn Tịnh: Chiều mùng 2 tháng 1 được không? Về trường trung học số bảy! @- @S]Dụ Phồn nhìn bọn họ tám chuyện, trong một khoảnh khắc, bỗng cậu cũng thấy nhớ cái vị lành lạnh của sinh tố đậu xanh chảy trong cổ họng.
Công việc của Dụ Phồn qua năm mới mới bắt đầu triển khai, cậu ngẩng lên khỏi điện thoại, trưng cầu ý kiến của người ngồi bên cạnh.
“Mùng 2 tôi nghỉ.” Trần Cảnh Thâm nói.
Thế là Dụ Phồn nhúc nhích ngón tay: [Bọn tao đều ok.] [Chương Nhàn Tịnh: Quyết định thế nhé, mùng 2 gặp.] [Tả Khoan: Khoan đã, trong trường có học sinh đi học, bọn mình có vào được không?] [Vương Lộ An: Hỏi thừa, mặc đồng phục mà trà trộn vào!] [Tả Khoan: ĐM! Quần áo bao nhiêu năm trước rồi, có thằng ngu mới còn giữ!]–
Chiều mùng 2 tháng 1, ông trời tác hợp, vừa khéo tuyết ngừng rơi.
Hôm nay chỉ có học sinh lớp mười hai là còn đi học, học sinh đi rải rác tốp hai tốp ba bước vào trường.
Dưới những cành cây trơ trụi phủ đầy tuyết trắng bên ngoài trường cấp ba số bảy Nam Thành, có năm cựu học sinh đã tốt nghiệp mặc đồng phục đứng đó.
Rõ ràng mọi người không hẹn trước, nhưng lại cùng ăn ý mặc nguyên một bộ. Áo phông đồng phục màu làm bên trong, áo len dài tay mặc lót và áo khoác đồng phục mùa đông màu xanh lục quấn ngoài, lại còn cùng mặc quần đồng phục màu xanh lục.
Vương Lộ An lặp lại: “Thằng ngu mới còn giữ?”
“…Tao đâu có biết mẹ tao cất giùm.” Tả Khoan gượng gạo kéo áo, nói xong, cậu ta vỗ mạnh vào bụng Vương Lộ An, “Mày nhìn mày đây này, mang thai đấy à?”
“Cút, tại uống rượu đấy chứ, đây là huân chương cho sự nỗ lực của tao đấy!”
“Được rồi, đừng có nói vớ vẩn nữa, sắp đến giờ học rồi. Vào mau thôi.” Chương Nhàn Tịnh đẩy hai bọn họ với vẻ ghét bỏ.
Dụ Phồn đút tay vào túi, yên lặng đi theo cuối đoàn, song cậu không kìm nổi ánh mắt liếc sang người bên cạnh.
Nói thật, không biết đây là lần thứ mấy cậu ngắm Trần Cảnh Thâm trong hôm nay rồi.
Đồng phục của Trần Cảnh Thâm vẫn trắng tinh gọn gàng như trước, giờ phút này trông hắn không còn buông thả như lúc làm việc nữa, vai lưng thẳng tắp, sắc mặt lạnh lùng. Hắn đứng giữa đám học sinh, cảm tưởng như vẫn là cậu học sinh siêu giỏi ngạo nghễ đứng đầu các bảng xếp hạng thành tích năm nào.
Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Trần cảnh Thâm liếc sang nhìn, đưa tay định chạm —— không biết định chạm vào đâu nữa, tóm lại là còn chưa kịp chạm vào đã bị Dụ Phồn hất văng.
“Trần Cảnh Thâm, đừng có động tay động chân, đây là trường học.” Dụ Phồn nói.
Trần Cảnh Thâm khựng lại rồi gật đầu: “Ừm. Nhưng cậu cứ ngắm tôi tiếp đi cũng được.”
“…”
Năm người đứng trong đám học sinh, chuẩn bị qua cổng đến nơi rồi thì ông bảo vệ đứng canh bên cạnh bỗng chuyển tầm mắt tới chỗ bọn họ.
“Chậc, ổng nhìn qua đây làm gì? Không phải nhận ra bọn mình rồi đấy chứ?” Tả Khoan nói.
“Không biết, không sao đâu, bọn mình đứng che tóc Dụ Phồn là được, không vấn đề gì, mày tỏ ra tự nhiên lên chút coi!” Vương Lộ An nói, “Bao nhiêu năm như thế làm sao ổng còn nhớ rõ ——”
“Khoan đã!” Chú bảo vệ cau mày đi tới trước mặt bọn họ, đưa mắt quan sát cả đám một lượt từ trên xuống dưới, “Các cô các cậu là cựu học sinh đúng không?”
Mọi người: “……”
“…Làm gì có chuyện đó ạ!” Vương Lộ An nói, “Bác nhìn khuôn mặt trẻ trung mơn mởn của bọn cháu này, sao lại là cựu học sinh được! Bọn cháu học lớp 12-7!”
“Vớ vẩn!” Chú bảo vệ chỉ vào bảng trưng bày bên cạnh cổng rồi lại chỉ Trần Cảnh Thâm, “Đây không phải là cùng một người à??”
Mọi người nhìn theo lời ông nói, trên bảng trưng bày có viết một đoạn: [Lời trao gửi của cựu học sinh xuất sắc những khóa trước dành cho các em học sinh lớp 12.]
Đứng ngay đầu là bản thảo diễn thuyết trong buổi đại hội phát động hồi lớp 12 của Trần Cảnh Thâm, bên cạnh còn đính kèm ảnh chụp hắn lúc đang phát biểu.
Chú bảo vệ: “Trần Cảnh Thâm! Đúng không! Là cậu phải không?”
Trần Cảnh Thâm: “Không phải.”
“Ủa, sao lại không phải? Shh —— Tôi nhớ ra rồi, cậu là học sinh khóa 18! Đằng sau…” Chú bảo vệ dời tầm mắt đến khuôn mặt Dụ Phồn, từ ngờ vực đến khẳng định, cuối cùng chuyển thành phòng bị: “À à à, hai nốt ruồi này!! Cậu là cái đứa… ngày nào cũng đi đánh nhau gây sự! Cả hai đứa bên cạnh này nữa —— Mấy cậu đến trường làm gì?! Định đi đánh nhau đấy à? Lớn đùng như thế rồi mà còn muốn đánh nhau ẩu đả là sao? Biến mau biến mau!”
Vương Lộ An cố vớt vát: “Không phải ——”
“Không đi là tôi gọi ban giám hiệu nhà trường đấy!”
“…”
Năm người vừa bị dạy dỗ vừa bị xua ra khỏi trường.
Bọn họ đứng trong gió lạnh nhìn dòng chữ “Trường trung học số bảy Nam Thành”, rất lâu sau mới có người thốt nên lời.
Chương Nhàn Tịnh cảm thán: “Thế mới bảo lúc đi học phải học hành cho tử tế, đừng có làm đầu gấu làm gì.”
Tả Khoan: “Ai mà biết ông bảo vệ này nhớ ghê thế!”
Vương Lộ An: “Thế giờ sao đây? Sườn chua ngọt của tao tan thành mây khói rồi à? —— Dụ Phồn, đi đâu đây?”
Dụ Phồn kéo Trần Cảnh Thâm đi không quay đầu lại: “Vào trường.”
Vương Lộ An: “Nhưng không vào được mà?”
“Nên giờ đổi lối vào.”
Cổng sau trường học.
Vương Lộ An nhìn vách tường loang lổ quen thuộc trước mặt, cậu ta nheo mắt lẩm bẩm: “Vl, bức tường này được xây sửa lại đúng không? Tao nhớ rõ hồi xưa leo vào đâu có cao thế này, như này thì ai mà trèo được ——”
Một cơn gió lạnh lướt qua bên người, Vương Lộ An ngơ ngác quay đầu lại, thấy bóng Dụ Phồn trèo vút qua bức tường một cách dứt khoát.
Chưa đầy hai giây sau, người anh em của cậu ta đứng bên kia tường.
Dụ Phồn mặc đồng phục, tóc hơi rối. Cậu đứng trong ánh nắng ấm áp ngày đông, phủi bụi bám lên tay, nhìn bọn họ qua những thiết kế khắc rỗng trên tường, sắc mặc bất cần thong thả y như sáu năm về trước.
Tư thế ấy khiến người ở đầu bên kia chợt ngẩn ngơ, ngỡ như hôm nay bọn họ không phải về lại trường cũ mà là học sinh bất cẩn đi học muộn, vi phạm nội quy trèo tường vào trong.
“Không sửa, vẫn thế thôi, qua đây nhanh lên.” Dụ Phồn dời tầm mắt sang người nào đó, “Trần Cảnh Thâm, dẫm vào tảng đá bên phải trèo qua đây, tôi ở bên này đỡ cậu.”