– Trưa nay ai nhất quyết nói không cần thế?
Trong lời nói cậu có ý khi dễ, cô khó nhọc đáp:
– Tôi…khi đó…
Dương Minh cướp lời:
– Mai là chủ nhật, vậy cậu đến nhà tôi đi.
Đến nhà cậu? Cô có đang nghe nhầm không? Giọng cô hết sức nhỏ nhẹ:
– Sao lại đến nhà cậu?
– Cậu không định đến lấy vải?
Cô nuốt nước bọt:
– Không lấy ở nơi khác được sao?
Dương Minh thẳng thắn từ chối:
– Người quen của tôi tiện đường mang tới. Tôi lại bận, không có thời gian đến trường.
Hà Tịch câm nín. Cô im lặng một hồi lâu, chợt nghe cậu hỏi:
– Có nhớ đường không?
Tuy số lần tới nhà cậu ít ỏi, nhưng được ông trời ưu ái ban cho cô một trí nhớ tốt, thế nên cô vẫn nhớ.
Sáng sớm hôm sau, Hà Tịch sau khi sinh hoạt cá nhân xong liền thay đồ rồi ra khỏi phòng.
Giờ cao điểm, mọi người đi học, đi làm cùng chen chúc trên chiếc xe buýt. Cảnh tượng chật chội khiến cô có chút chán nản, thế là liền bỏ tiền ra bắt taxi.
Đến trước toà nhà cao tầng, Hà Tịch cúi đầu xem đồng hồ, phát hiện mới chỉ tám giờ kém, tự hỏi có phải bản thân đến sớm quá rồi không?
Quanh quẩn dưới sảnh một hồi, cô lại nghĩ chỉ là đến lấy vài khúc vải, cũng không làm phiền cậu quá lâu…
– Đến rồi sao không lên?
Dương Minh cầm chai nước đi tới. Bộ dạng mồ hôi nhễ nhại, người mặc quần áo thể thao, giống như mới đi chạy bộ về. Hà Tịch vội đáp:
– Tôi sợ cậu vẫn đang ngủ.
Dương Minh lườm cô, hơn tám giờ rồi đấy, cậu lười tới mức nào mà ngủ được tới giờ này cơ chứ?
Thang máy mở ra, hai người cùng nhau bước vào. Dương Minh dựa vào tường, dùng khăn lau mồ hôi trên tóc, hai mắt không ngừng liếc về phía cô:
– Trong ấn tượng của cậu, tôi là người có thói quen ngủ nướng sao?
Hà Tịch mím môi, câu trả lời là không.
Ôm khúc vải trên tay, hai mắt cô sáng ngời. Đúng là vải đắt tiền có khác, cảm giác lúc chạm vào không hề giống với vải ngoài chợ.
Dương Minh bị cô lơ qua một bên, chán nản chống cằm hỏi:
– Từng đó đủ chưa?
Hà Tịch gật đầu lia lịa, miệng cười rất tươi. Đã lâu rồi không thấy cô vui vẻ như thế.
– Đủ rồi. Cậu lấy giá bao nhiêu, tôi chuyển tiền cho cậu.
– Giá như bên ngoài thị trường, không hơn không kém.
Người làm ăn tiền nong rất sòng phẳng. Điểm này Hà Tịch công nhận. Thấy cô nhìn mình bằng đôi mắt tròn xoe, cậu nhếch miệng:
– Có nhìn lâu hơn nữa cũng không được giảm giá đâu.
Hà Tịch bặm môi. Cô chỉ là chờ cậu đưa số tài khoản thôi mà.
– Sao đột nhiên lại mua mấy thứ này?
Dương Minh thật sự muốn biết cô rốt cuộc đang làm chuyện đại sự gì. Thỉnh thoảng có hỏi qua mấy lần, nhưng Hà Tịch chỉ trả lời qua loa, không đúng trọng tâm. Không ngoài dự đoán, cô vẫn đáp giống với mọi lần:
– Chỉ là mấy việc vặt vãnh thôi, cậu đừng để ý.
– Chỉ cần là chuyện của cậu, vặt vãnh hay không tôi đều không nhịn được mà để ý. Vậy thì phải làm sao?
Nếu mà không để ý thì đã không giúp cô rồi.
Hà Tịch đầu hàng.
…
Thấy Dương Minh chuẩn bị ra ngoài, cô cũng cuốn gói để đi về. Lúc đi qua sofa, phát hiện trên đệm có một tập hồ sơ. Liếc qua đọc được vài chữ “Visa dài hạn”, Hà Tịch cũng không quá để tâm, chào một câu rồi ra về.
Có được nguyên liệu, Hà Tịch liền đâm đầu vào khâu đo đạc may vá. Thành quả làm ra rất mỹ mãn, có thể mang đi thi được rồi.
Nhiều ngày thức khuya dậy sớm, cô cuối cùng cũng được ngủ một giấc tử tế. Buổi sáng thức dậy liền chải chuốt một chút rồi cùng Vương Lệ tới nơi tổ chức cuộc thi. Sau khi nộp tác phẩm và thuyết trình xong, Hà Tịch cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều.
Vương Lệ khích lệ cô:
– Không cần quá lo lắng. Em đã làm rất tốt rồi!
Hà Tịch lắc đầu:
– Em không lo lắng. Dù sao cũng đã cố hết sức, kết quả ra sao em cũng đều chấp nhận được.
– Vậy hiện giờ có thể đi xem mắt được rồi chứ?
Hà Tịch giật mình. Sao chị vẫn còn giữ cái ý niệm này chứ? Cô đã từ chối nhiều lần lắm rồi, thật kiên trì.
Cảm thấy người ta đã nhiệt tình giúp đỡ mình, cô cũng không nỡ phụ lòng. Chỉ là xem mắt thôi mà, đến đó nói chuyện qua loa, sau đó lấy cớ không hợp mà từ chối là được rồi.
Thấy cô gật đầu đồng ý, Vương Lệ vui vẻ nói:
– Tối nay luôn nhé! Em về sửa lại kỹ một chút, chị lái xe đến đón.
– Chị cũng tới sao?
– Chỉ là đưa em tới, làm tròn trách nhiệm thôi.
Lẽ nào còn sợ giữa đường cô đổi ý quay về?
Hà Tịch không có ý kiến gì.
Cuộc gặp mặt được sắp xếp ở một nhà hàng sang trọng. Hà Tịch nhìn xuống đôi giày cao gót mà mình không quen đi, cố gắng kìm nén sự đau nhức ở dưới mắt cá chân. Tuy là cuộc hẹn không quan trọng, nhưng vẫn là giữ phép lịch sự, cùng nể mặt Vương Lệ, Hà Tịch vẫn ăn mặc cầu kỳ một chút.
Người nọ đã ngồi đợi sẵn ở đó, cô sau khi chắc chắn mới đi đến. Chàng trai thấy cô liền đứng dậy chào hỏi.
– Xin chào, anh là Vinh Hạo.
– Chào anh, em là Hà Tịch. Đã để anh chờ lâu.
– Không hề, sau khi chị Lệ đón được em, anh mới lái xe tới đây.
– Vậy có lẽ nhà anh khá gần?
– Đúng vậy.
Cả hai ngồi xuống ghế, phục vụ canh đúng lúc mới đem đồ ăn lên. Trên bàn ăn ngoài rượu vang còn có nến trắng, đúng là “rất Tây”.
Chủ đề nói chuyện không quá đa dạng, chỉ là đến cuối buổi, Hà Tịch mới biết được người ta cũng không can tâm tình nguyện đi xem mắt, hơn nữa đã có đối tượng.
Hà Tịch hơi buồn cười, thế mà trong lúc ngồi ăn, cô đã nghĩ ra cả tá lý do để kết thúc mọi chuyện thật êm đẹp. Kết quả là không cần dùng đến.
Vinh Hạo cười cười:
– Bạn gái anh hiện tại vẫn đang ở Mĩ. Cô ấy là diễn viên, bố mẹ anh không đồng ý. Hai người họ thích kiểu tri thức giống như em hơn. Đã khiến em tốn công tới đây, thật có lỗi.
– Anh không cần như vậy. Em cũng vì chị Vương mà tới, không hề có ý muốn xem mắt thật.
So với không khí ngượng ngùng ban nãy, hiện cả hai thoải mái hơn nhiều.
Kết thúc bữa ăn coi như cả hai đã hoà thành xong nhiệm vụ. Vinh Hạo tỏ ý muốn đưa cô về liền bị cô từ chối, kiếm cớ còn muốn đi gặp người quen. Thế là cả hai chia tay trong hoà bình. Mọi chuyên nhẹ nhàng hơn cô tưởng rất nhiều.
Hà Tịch dạo quang bờ sông, làn gió tươi mới lùa qua từng sợi tóc, khiến tinh thần cô thoải mái vô ngần. Cô hít một hơi sâu, miệng cong lên xinh đẹp.
