Gabriel vô cùng hạnh phúc được mặc áo chùng của Charlie, trông nó như một người khác hẳn. Nói đúng ra, nó cười suốt, chân bước thoăn thoắt. Giờ thì nó đã vứt bỏ được những cảm giác hãi hùng, chết khiếp kia.
Bữa điểm tâm gồm bột yến mạch, thịt xông khói bị cháy và một ca trà.
“Ngày nào tụi mình cũng ăn uống thế này à?” Charlie hỏi, cố nuốt một bụm yến mạch.
“Ngày nào cũng vậy,” Fidelio xác nhận.
Charlie cố không nghĩ đến những bữa điểm tâm dồi dào của ngoại Maisie.
Ngày thứ hai của nó ở học viện không đến nỗi tệ như ngày đầu tiên. Với sự giúp đỡ của Fidelio, và đôi khi của Gabriel, Charlie đã có thể tìm ra tất cả các phòng học. Vào ngày thứ ba, thậm chí nó còn một mình mò được đường ra vườn.
Thứ Sáu đã tới. Là cái ngày Charlie sợ chết khiếp. Khi các tiết học chấm dứt, nó ngồi trên giường và nhìn Fidelio thu dọn đồ đạc.
“Sẽ có chuyện gì đây, khi mọi người đã về nhà cả?” Charlie hỏi.
“Coi như em bị bỏ lại một mình,” Fidelio đáp. “Không việc gì phải lo cả. Dĩ nhiên, với thằng Manfred thì cũng phải lo một chút, nhưng không phải chỉ có mình em. Nên nhớ là Olivia cũng bị cấm túc, còn Billy Raven thì không bao giờ về nhà, vì nó không có nhà. Anh sẽ tới gặp Benjamin để lấy cái thùng mà em nhờ anh giấu. Sau đó vào lúc… để coi nào… 11 giờ rưỡi thứ bảy, anh sẽ tới và vẫy tay làm ám hiệu cho em. Nếu tụi này xoay sở xong vụ chuyển cái thùng, anh sẽ giơ hai ngón cái lên.”