Nhưng anh ta chưa kịp nhìn kĩ thì màn hình đã tắt. Ngu Tri hơi ngớ ra, cũng không nghĩ nhiều mà chuẩn bị bước nhảy kế tiếp.
Lúc xuống khỏi người máy Quân Thanh Dư nằm trong túi áo của Phó Viễn Xuyên. Để tránh phiền phức không cần thiết, cậu còn không hề ló đầu ra. Phó Viễn Xuyên cũng không ở ngoài quá lâu, một đường đi thẳng về phòng.
Quân Thanh Dư nghe thấy tiếng mở cửa thì định nói chuyện, nhưng còn chưa kịp mở lời thì cậu đã bị Phó Viễn Xuyên bế từ trong túi áo ra thả vào bể cá.
“…?”.
Lúc đuôi chạm vào nước, vây đuôi bất giác mà cuộn lại. Quân Thanh Dư phiêu đãng trên mặt nước chứ không chìm xuống, nhưng cậu có chút tò mò, tại sao ở đây lại có bể cá. Chẳng qua so với cái bày biện đủ thứ rồi có cả giường vỏ sò ở nhà thì vẫn khác xa.
Quân Thanh Dư bám vào thành bể hỏi: “Sao trong phòng nghỉ của anh lại có bể cá?”.
Phó Viễn Xuyên thả ít bột có lợi cho người cá vào bể, “Giữa đường anh có báo cho bên này chuẩn bị trước”.
Có lẽ suy xét đến việc cậu đến đây rồi không thể biến thành người người nên mới chuẩn bị bể cá. Quân Thanh Dư cười tươi đáp: “Em còn tưởng anh muốn dẫn em đến đây từ lâu rồi chứ”. Dù sao thì có thể giải quyết mọi việc một cách đơn giản như vậy không giống như không có sắp xếp từ trước, mà giống như anh đã lên kế hoạch từ rất lâu, hôm nay vừa đúng lúc chuyện đâu ra đó vậy.
“Ừ”.
“Ha?”.
Phó Viễn Xuyên đúng là đã chuẩn bị từ rất sớm, “Vốn dĩ định đợi em đến đây, Liên Bang đã lui quân, em đến cũng không sao hết”.
Lúc trước chiến tranh đang căng thẳng, nhưng bế tắc không bao lâu thì Liên Bang lui quân. Hiện tại nội bộ Liên Bang xảy ra chút vấn đề, tình cảnh giống như ốc còn chẳng mang nổi mình ốc.
Bên này đã an toàn rồi, tất nhiên có thể để cá nhỏ đến. Chỉ là cá nhỏ bị chuyện người máy và thí nghiệm quấn chặt không buông, cũng may lần này về nhà, Phó Viễn Xuyên thẳng thừng mang cậu theo luôn.
Quân Thanh Dư nhíu mày, có hơi không dám tin đây là sự thật, “Liên Bang hùng dũng kéo đến, rốt cuộc một phần hệ hành tinh còn chưa đánh được, đã thế còn để thua mất hành tinh cướp được của Đế Quốc, giờ nói đi là đi luôn sao?”. Chiến tranh không gian tiêu tốn nhiều nhất là nguyên liệu cho chiến hạm cũng như hỏng hóc đối với người máy, bọn họ nhiều tiền quá nên đốt bớt à? Chạy đến thị uy xong lại chạy về, đúng là kì quái.
Phó Viễn Xuyên nói: “Nội bộ Liên Bang chia thành hai phe, đang rối tung lên rồi”.
Quân Thanh Dư có phần suy tư mà gật đầu. Nội bộ rối tung lên càng tốt, có thể cho Đế Quốc càng thêm nhiều thời gian. Chỉ là đúng lúc mấu chốt mà ầm ĩ cũng rất kì lạ, ít ra nên tạm gác thù riêng vì việc công chứ?
“Không cần nghĩ nhiều đâu”, Phó Viễn Xuyên khẽ cọ lên mái tóc của cá nhỏ, “Một thời gian nữa hẳn có thể có kết quả thôi”.
“Được”.
Phó Viễn Xuyên thấy bể cá có hơi trống trải, bèn lấy một ít ngọc trai bày biện, “Trước mắt em cứ dùng thân phận người cá nhỏ, đợi Thi Khải Tân đến rồi lại biến thành người sau”. Như thế sẽ có lời giải thích hợp lí, coi như Quân Thanh Dư đến đây cùng Thi Khải Tân.
“Ưm”, Quân Thanh Dư quẫy đuôi, Thi Khải Tân hẳn phải lâu lâu mới đến, cậu coi như đến sớm hơn thôi.
Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, lại hỏi: “Vậy em ở trong phòng thì có được biến thành người không?”. Cậu còn thí nghiệm chưa làm nữa, dù Phó Viễn Xuyên đã tính ra kết quả, nhưng chưa có sản phẩm trên tay, chỉ có số liệu thôi thì cũng không có tác dụng gì quá lớn.
Phó Viễn Xuyên đáp: “Tùy em thôi, sẽ không có ai khác vào phòng này”.
Không có người vào là được, như vậy cậu cứ biến đi biến lại cũng chẳng có vấn đề gì. Nghĩ vậy rồi Quân Thanh Dư lập tức vịn thành bể cá định nhảy ra ngoài.
Phó Viễn Xuyên vội đỡ lấy cậu, thuận đà nâng cá nhỏ trong lòng bàn tay, “Làm gì vậy? Không muốn ngâm mình sao?”. Để cậu ngâm mình là vì sợ cậu thấy không thoải mái, dù sao thì cũng không bôi thuốc, ngâm trong nước có thể giúp thư giãn một chút.
“Ưm”. Quân Thanh Dư nào còn tâm trí đi ngâm mình, cậu ngẩng lên nói: “Tìm cho em bộ quần áo đi, em muốn làm nốt thí nghiệm”.
Phó Viễn Xuyên đã mang Quân Thanh Dư đến đây thì tất nhiên sẽ chuẩn bị quần áo cho cậu, nhưng lúc này anh không đi lấy ngay mà lần nữa thả cá nhỏ vào bể, “Em chỉ anh cách làm ra sản phẩm thí nghiệm đi*”.
*Câu gốc hình như chủ ngữ và tân ngữ bị lộn, “anh chỉ em cách…”, nên toi tự ý sửa lại nhé.
Quân Thanh Dư vốn đang định nhảy ra, nghe vậy thì lập tức ngoan ngoãn, “Trước đây anh từng làm thí nghiệm tương tự rồi à?”.
“Chưa”.
Quân Thanh Dư nghiêng đầu, không thể không hỏi: “Vậy anh làm ra sản phẩm kiểu gì?”.
Ở thời đại này, số liệu thí nghiệm tính ra được có công thức* đặc biệt, đã phiền toái lại còn phức tạp, còn có cả mã hóa, khác hoàn toàn với những gì mà Quân Thanh Dư thi thoảng tiếp xúc lúc chưa xuyên vào sách. Cậu tính toán lâu như vậy còn chưa tính ra được kết quả, thế mà Phó Viễn Xuyên chỉ cần dùng một buổi tối.
*Bản gốc là 攻勢, mạnh dạn đoán tác giả nhầm chữ vì 公式 (công thức) và 攻勢(công kích) đồng âm.
Phó Viễn Xuyên nghe vậy thì nói: “Hình như anh chưa giới thiệu với em về gia đình mình nhỉ?”.
“Ừm”, Quân Thanh Dư sau khi biết Phó Viễn Xuyên đã trải qua những gì thì sao còn có thể đi hỏi anh về gia cảnh nữa. Một gia đình hạnh phúc viên mãn bị ngoại lực phá hoại, bản thân cũng phải vật lộn tìm đường sống suốt bao năm, tình huống như vậy còn hỏi chuyện gia đình, khác gì xát muối vào vết thương. Vì lẽ đó Quân Thanh Dư vẫn luôn cố tình tránh đi vấn đề này.
“Bố anh là viện trưởng viện nghiên cứu Đế Quốc, mẹ anh là nghiên cứu viên cấp cao của viện nghiên cứu Đế Quốc, ông bà nội là giáo sư của viện y học Đế Quốc, ông ngoại là kĩ sư chế tạo người máy, bà ngoại hết lòng nghiên cứu người máy đời mới, vì những cống hiến vượt bậc nên từ khi còn trẻ đã được ghi danh vào sách lịch sử Đế Quốc”.
Quân Thanh Dư khẽ động khóe miệng, bảo sao Phó Viễn Xuyên biết nhiều đến thế. Cậu biết thân thế bố của Phó Viễn Xuyên, nhưng vẫn ngạc nhiên vì thân thế của những người khác trong nhà. Trong nguyên tác, Phó Viễn Xuyên xuất thân bình dân, thực tế lúc này Đế Quốc đã trở thành con rối của Liên Bang, còn Phó Viễn Xuyên sau khi tham gia thực nghiệm thì đã mất trí nhớ rồi. Trong nguyên tác không hề có bất cứ dấu bút gì miêu tả về những người này. Đây là sự đứt gãy thời gian.
Quân Thanh Dư dùng đuôi nghịch nước, không nhịn được mà hỏi: “Hồi trước anh có từng nghĩ đến việc sau này sẽ làm gì không?”.
Phó Viễn Xuyên lắc đầu. Hoàn cảnh sống trong gia đình anh khá nghiêm khắc, từ nhỏ anh đã không có suy nghĩ mơ mộng bay bổng gì. Để mà so sánh, em trai sống cùng một nhà của anh lại có rất nhiều ý tưởng, mỗi ngày một giấc mơ.
“Chuyện này không quan trọng”. Phó Viễn Xuyên nói: “Kết quả thí nghiệm tính ra được anh lưu trong vòng tay thông minh, em muốn xem không?”.
“Muốn!”. Thí nghiệm khiến cậu đau đầu lâu như vậy rốt cuộc cũng có kết quả, Quân Thanh Dư tất nhiên muốn xem rồi.
Không đợi Phó Viễn Xuyên kịp làm gì, Quân Thanh Dư đã nhảy từ bể cá ra. Mắt thấy Phó Viễn Xuyên đưa tay lại, cậu còn cố ý tránh đi nhưng rồi vẫn bị bắt lấy cổ tay. Quân Thanh Dư bèn thẳng thừng biến thành người, kéo tay lại ngồi xuống đùi anh.
Mái tóc dài vẫn còn ướt, nước chạy dọc sống lưng nhỏ xuống sàn. Quân Thanh Dư kéo chăn trên giường che chắn qua loa, “Kết quả thí nghiệm đâu?”.
“Em đi mặc quần áo trước đi, anh đi lấy”.
Quân Thanh Dư không thích thay ra mặc vào phiền phức, “Lát nữa em lại biến về người cá nhỏ mà, mình cứ thế này mà xem trước đi, không sao đâu”.
“Anh có sao”.
Quân Thanh Dư nhướn mày, cậu ngồi rất vững nên tất nhiên có thể cảm nhận được chút thay đổi. Trên mặt mang theo ý cười, Quân Thanh Dư ho nhẹ một tiếng nhịn xuống rồi yên lặng mà lại gần Phó Viễn Xuyên hơn, “Sao trăng gì cơ? Quần áo của anh cũng ướt rồi, có muốn… Ưm?!”.
Còn chưa nói hết thì cảnh vật trước mặt đã xoay chuyển. Chăn mỏng trùm lên cả hai người, Quân Thanh Dư nằm ngửa gối lên gối đầu, cậu chớp chớp mắt nhìn Phó Viễn Xuyên ngay trước mặt.
“Tóc em còn dính nước, ướt ga giường bây giờ”.
“Không sao, còn đồ dự bị”. Nói rồi ngón tay dần hướng xuống dưới.
“Đơi… Ư, eo em đau, chỗ nào cũng đau hết”.
Phó Viễn Xuyên tất nhiên biết đã có chuyện gì, anh chỉ là muốn dọa cá nhỏ một chút, “Lần sau còn dám nữa không?”.
“Không dám nữa”. Quân Thanh Dư ngoan hiền nắm lấy tay anh, “Em biết sai rồi”.
Nhìn cá nhỏ nói nhận sai là nhận sai ngay, Phó Viễn Xuyên cảm giác có hơi bất lực. Nhận sai rất nhanh, nhưng lần sau thì vẫn làm y như vậy, sai lại hoàn sai, không chịu sửa. Có thể nhìn ra cá nhỏ là một người cá nhỏ rất có nguyên tắc.
Phó Viễn Xuyên còn có thể làm gì nữa, anh ngồi dậy ôm lấy cá nhỏ, mở vòng tay thông minh lên cho cậu xem kết quả thí nghiệm.
Nhìn số liệu, Quân Thanh Dư hỏi: “Rau quả lúc trước em dùng để so sánh ấy, anh có cái gì thích hợp có thể thay thế vào không?”. Tốt nhất là dung dịch không gây ra phản ứng với không gian.
“Để anh lo”.
“Được”.
Quân Thanh Dư tưởng rằng lo ở đây là giúp cậu tìm dung dịch có thể thay thế, nào ngờ ngày thứ hai, lúc ngủ dậy, trong phòng có thêm một cái bàn, trên bàn bày đầy các dụng cụ thí nghiệm.
Phó Viễn Xuyên mang bữa sáng đến, thấy cá nhỏ nhìn chằm chằm cái bàn bèn giải thích: “Những thứ này đều là từ hành tinh thực nghiệm mà ra, sau này phòng thực nghiệm bị niêm phong những thứ này cũng chẳng có tác dụng gì”.
Quân Thanh Dư gật đầu, “Cho em bảy ngày, chắc chắn sẽ có kết quả”.
“Đừng vội”, Phó Viễn Xuyên không muốn tạo áp lực quá lớn cho cá nhỏ, hơn nữa chuyện liên quan đến thí nghiệm cũng không thể vội được. “Cứ từ từ làm thôi”.
“Ưm”.
Quá trình thí nghiệm không quá thuận lợi, nhưng cũng không có quá nhiều vấn đề. Một vài dung dịch đều đã thử qua, phần lớn đều bị nước suối khống chế, như vậy rất dễ bị kiểm tra ra sự tồn tại của nước suối, quá nguy hiểm, nên chỉ đành bỏ qua. Cuối cùng chỉ có thể thử nghiệm lần nữa trong số những dung dịch chưa đụng đến, không biết loại nào tốt nhất thì cứ thử từng cái một, rồi cũng sẽ có một cái dùng được.
Phó Viễn Xuyên dạo này cũng bắt đầu bận rộn hơn, từ hôm qua đã bắt đầu họp hành liên miên. Quân Thanh Dư lờ mờ có suy đoán nhưng cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ cắm cúi thí nghiệm, cố hết sức điều chế ra thuốc thử.
Đang bận thì có người gõ cửa.
“Cộc cộc”.
Quân Thanh Dư hơi khựng lại, mặc kệ người bên ngoài, cầm chắc ống nghiệm rồi đổ hỗn hợp bên trong vào cốc đốt thủy tinh. Kết nối với máy tính, trên màn hình giả lập hiển thị khoảng 80%, Quân Thanh Dư yên lặng đợi kết quả.
Còn người gõ cửa kia bị Quân Thanh Dư hoàn toàn lơ đẹp.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Phó Viễn Xuyên đi họp, trong phòng này hẳn sẽ không có ai, nhưng lại có người gõ cửa, rất kì lạ. Dù là lí do gì thì Quân Thanh Dư cũng đều sẽ không đi mở cửa.
Nhưng ngay giây sau Quân Thanh Dư nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Phu nhân có trong đấy không?”, lúc Thi Khải Tân nói chuyện có cố ý đè giọng, quan sát thấy xung quanh không có ai thì mới nói.
Quân Thanh Dư nhướn mày, để đồ trong tay xuống rồi đi mở cửa, “Sao anh đến nhanh thế?”. Cậu đến đây còn chưa được mười mấy ngày mà Thi Khải Tân đã đến rồi.
Thi Khải Tân vào phòng xong khóa kĩ cửa, “Nguyên soái nói mấy ngày này có lẽ sẽ không yên ổn, bảo tôi mau chóng khởi hành”. Vốn dĩ thời gian dự định sẽ không sớm thế này, nhưng đột nhiên nhận được thông báo, Thi Khải Tân tất nhiên sẽ huy động toàn bộ những người có thể tin được, dùng tốc độ nhanh nhất mà chuẩn bị cho xong đồ cung ứng rồi đến đây.
Vẻ mặt Quân Thanh Dư vẫn như cũ, trong lòng lại có hơi hoài nghi. Phía Liên Bang vẫn luôn yên lặng không có động tĩnh gì, lúc trước Phó Viễn Xuyên cũng nói nội bộ Liên Bang xuất hiện cảnh chia bè chia phái. Chẳng lẽ vì người trong nội bộ bắt tay hòa giải dự định đánh Đế Quốc trước rồi đánh nhau sau?
Phong cách làm việc của Liên Bang khiến Quân Thanh Dư có chút không hiểu nổi, cũng lười đi đoán này nọ.
Số liệu trên màn hình giả lập đã từ hơn tám mươi giảm xuống còn ba mươi. Giảm xuống càng thấp tức là dung hòa càng tốt, đợi đến khi giảm xuống còn không, dù thuốc thử bị người của Liên Bang mang đi thì cũng chỉ kiểm tra ra dung dịch thường thấy, sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của nước suối. Mấy lần trước thí nghiệm cũng giảm xuống còn 10% nhưng không hề giảm thêm nữa.
Lúc Quân Thanh Dư đang từ từ đợi kết quả, hành lang yên tĩnh bên ngoài đột nhiên “ầm” một tiếng cực lớn, ngay cả những dụng cụ thủy tinh trong phòng cũng theo đó mà rung lắc. Tinh thần lực hỗn loạn quét ngang như sóng biển cuộn trào, Quân Thanh Dư tức khắc nhíu mày, trong đầu lập tức hiện lên bóng dáng những sản phẩm thực nghiệm từ hành tinh M kia.
Cũng lúc này, có lẽ vì chịu ảnh hưởng của tinh thần lực, số liệu vốn đang là ba mươi lập tức về không.
“Tít tít”.
“Uỳnh”.
Tiếng báo động cùng tiếng phá cửa trộn lẫn vào nhau.
Thi Khải Tân quay người chắn trước Quân Thanh Dư, không có ý muốn dẫn Quân Thanh Dư rời đi. Ngoài kia không biết đã lộn tùng phèo đến mức nào, hiện giờ dẫn Quân Thanh Dư ra ngoài sẽ càng thêm nguy hiểm. Thà rằng ở lại trong phòng đợi, trước khi đối phương phá cửa thì vẫn được tính là an toàn.
Quân Thanh Dư hoàn toàn mặc kệ bên ngoài, cậu mau chóng chia thuốc thử sang các ống nghiệm, ngẩng đầu lên lại thấy Thi Khải Tân có chút sai sai, “Anh làm sao đấy?”.
Vẻ mặt Thi Khải Tân u ám, cơ thể bắt đầu cứng lại, “Tôi… Phu nhân, lát nữa bọn chúng vào đây thì cậu đẩy tôi ra, tôi giữ bọn chúng lại, cậu nhân lúc đó mau chạy đi”.
“Phu nhân, cậu trước tiên đừng để ý những cái này nữa, tôi hiện giờ có lẽ… không bảo vệ được cậu nữa rồi”.
Thủ đoạn nhằm vào tinh thần lực thế này dù đáng khinh nhưng lại có tác dụng, chỉ cần hít thở là sẽ trúng phải, không có cách nào tránh được!
Nguy hiểm bên ngoài đã ngay trước mắt khiến anh ta chẳng còn hơi sức để ý những chuyện khác, anh ta có thể cảm nhận được tinh thần lực của bản thân đã hơi không áp chế nổi nữa, trước lúc đó phải nghĩ cách bảo vệ Quân Thanh Dư thật tốt.
“Phu nhân, không cần để ý tôi sống chết ra sao, tôi sẽ cố hết sức cầm chân bọn chúng, cậu chạy nhanh vào”.
“Phải luôn để ý vòng tay thông minh, có tín hiệu là phải liên lạc với nguyên soái ngay, đừng tìm người khác, cũng đừng tin bất cứ ai”.
“Chỉ cần cậu không sao, tôi chết cũng yên lòng”.
…
Âm thanh lải nhải vang lên không ngừng, thật sự giống như lời trăng trối. Quân Thanh Dư vẫn mặc kệ, vẻ mặt điềm nhiên mà cầm lấy một cái cốc đốt thủy tinh mới lên, nhân lúc Thi Khải Tân không để ý mà rót đầy nước suối, rồi bóp mồm anh ta đổ vào.
“Ô?! Khụ khụ, gì vậy…”, Thi Khải Tân đang cảm thương một nửa thì bị sặc chết một nửa. Anh ta vô thức giơ tay che ngực, tiếp đấy sững người ra.
Sao tôi có thể động đậy được vậy?
*Sắp có chương cài mật khẩu tiếp nhé, khả năng cao là chương sau:>