Lam Hạ nói song cầm chén trà y
Uống nước.
Còn mọi người kại nhìn Lam Hạ cứ như Lam Hạ không phải người vậy.
Nhị Hoàng Tử nói: Sau này ngươi muốn làm quốc sư cho bổn Hoàng Tử không.
Lam Hạ nghe vậy nói: Bẩm Nhị Hoàng tử. Ta thích làm Hoàng Thương.
Nhị Hoàng Tử nói: Đáng tiếc.
Thánh Vương hỏi: Sao ngươi lại có thể nghĩ ra mấy cái hay ho như vậy
Hàn Á gật đầu nói: Vương gia nói rất đúng. Lam Han sao đệ nghĩ ra được hay vậy.
Lam Hạ nói: Hòi nhỏ tư duy ta hơi khác người. Do chơi một mình nên hay mày mò. Có lần ta thấy đàn kiến đang bò. Ta ngồi nhắm một con rồi xem nó nhanh hơn bao nhiêu con.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời 2. Thiếu Nữ Song Nhân Cách 3. Sau Khi Kết Hôn Với Túi Khóc A 4. Đầu Lâu Hoa Hồng =====================================
Sau này khi ta thấy ngựa. Ta cũng nghĩ nếu đua con nào thắng.
Nên bây giờ ta chỉ nói ra thôi.
Mọi người nghe song chẳng biết nói gì. Có thể nghĩ ra mấy cái này chỉ có Lam Hạ.
Nhị Hoàng Tử nói: Ta sẽ trình lên Phụ Hoàng xem sao.
Sau đó cho tan Họp.
Hôm sau Trong thư phòng Nhị Hoàng Tử đưa việc này ra bẩm với Bệ Hạ
Hoàng Đế nghe song nói: Lam Hạ đúng là thông minh.
Mở ra đua ngựa thu lợi nhuận rất cao.
Để qua tết Trẫm cùng các khanh sẽ bàn kỹ hơn.
Nhị Hoàng Tử chắp tay: Nhi Thần rõ.
Năm nay Du Hoặc và Lam Hạ sẽ ăn tết song sẽ đến Quân Vệ Phủ. Bởi qua Tết Quân Vệ Phủ sẽ đám Giỗ tổ gia gia. Tức là cha của Ngoại Công và Quân Hùng tướng quân.
Tổ gia gia có chiến công hiển hách. Kho tổ gia gia mất Thái Tổ Hoàng Đế còn cho đúc tượng Tổ gia gia để Tây Bình Thành. Để dân chúng Tây Bình Thành không bao giờ quên công lao của Tổ Gia gia.
Du Hoặc và Lam Hạ lần này đi còn có Thời Danh.
Thời Danh đã dành trước một ghế. Nói phải đến Tây Bình Thành xem.
Nên Du Hoặc và Lam Hạ cho y đi.
Lần này đi một tháng. Du Hoặc đến gặp Vương gia mượn thủ hạ.
Vương gia đồng ý cử 20 cao thủ cải trang đi theo Du Hoặc và Lam Hạ.
Một là đề phòng lỡ có nguy hiểm.
Hai là để ra oai với Tây Mân Bình bên Quân Sơn lão tướng.
Du Hoặc đã viết thư gửi đến Quân Vệ Phủ nói sẽ đến nên Quân Vệ Phủ rất mong chờ.
Thời Danh cũng nghe qua chuyện của Quân Vệ Phủ nên y nói: Thúc lần này về đấy kẻ nào lắm mồm thúc cứ để con.
Lam Hạ nghe song cười nói: Được giao cho con. Thúc ở sau chống lung cho.
Thời Danh cười nói: Chửi thì chưa đủ. Con phải chuẩn bị vài thứ nữa
Du Hoặc hỏi: Con chuẩn bị cái gì.
Thời Danh cười nói: Hôm đi thúc sẽ biết.
Du Hoặc và Lam Hạ nhìn nhau.
Hôm suất phát Du Hoặc và Lam Hạ ngồi xe Hoàng Thương đi.
Thời Danh nhất quyết muốn đi một mình một xe. Nói để tạo uy thế.
Lam Hạ cũng đồng ý. Lam Hạ đang tò mò không biết Thời Danh tính làm cái gì.
Đến Hôm suất phát. Thời Danh vừa suất hiện cả nhà đều nhìn chăm chú.
Thời Danh cầm chiếc quạt mở ra thành thạo rồi quạt nhẹ nói: Các vị nhìn vậy bản Thực sự thực ngại.
Thời Yến hỏi: Thời Danh bộ đồ của con may ở đâu vậy.
Lam Nguyệt đến nhìn hỏi: Đúng rất đẹp.
Thời Danh nói: Bằng hữu một nhà quyền quý quen thợ giỏi may cho con.
Thời Tự nói: Sau này ta nhờ may được không.
Thời Danh trả lời: Không được rồi ca. Thợ đấy người ta về quê rồi. Không còn ở kinh nữa.
Thời Tự nói: Tiếc thật. Bộ y phục rất đẹp. Nhìn đường may mũi thêu này.
Du Hoặc nói: Hôm nay con rất ra dáng đấy. Học ở đâu thế.
Thời Danh nói: À. Bạn con dạy luôn.
Thời Sầm nghe vậy nói: À.
Thời Tự hỏi Thời Sầm: Đệ à gì thế.
Thời Sầm nói: Không có gì.
Đúng lúc thuộc hạ vào báo đã chuẩn bị song. Có thể suất phát.
Du Hoặc và Lam Hạ tạm biệt cả nhfa rồi lên một xe ngựa.
Còn Thời Danh một xe.
Đoàn cao thủ hộ tống 20 người đều đi ngựa.
Du Hoặc bắt đầu xuất phát.
Vì Xe ngựa màu trắng nên 20 cao thủ này cũng mặc y phục trắng. Khoác áo choàng ngoài màu trắng.
Đoàn xe ngựa ra khỏi kinh mà dân chúng ai cũng bàn tán.
Ngươi nhìn kìa. Phu phu Du Lam Hoàng Thương đi đâu vậy
Nhìn thật oai phong.
Ngươi khen thừa à. Đó là Hoàng Thương đấy.
Ta đoán Chắc đến Vệ Quân Phủ.
Chắc vậy chứ sao chuẩn bị nhân lực dữ thế.
Mặc mọi người bàn tán. Du Hoặc và Lam Hạ suất phát sau một tháng cũng gần tới Quân Vệ Phủ.