Quân Thư Ảnh gật đầu cho có lệ, khen ngợi: “Được, làm tốt lắm.” Nhìn Cao Phóng trước mặt, y khụ một tiếng rồi nói: “Không có chuyện gì thì ta đi nhìn xem sao.”
Cao Phóng quả thực muốn phát khóc luôn. Cao Phóng thừa biết, Quân Thư Ảnh đến hơn phân nửa là muốn xem Sở Phi Dương ra sao, nhìn bộ dáng của y như đang hận không thể sớm lao vào địa lao. Nhưng như vậy càng khiến Cao Phóng không để cho Quân Thư Ảnh vào.
“Giáo chủ, thuộc hạ đã kiểm tra qua rồi. Những người đó đền vô sự, chung độc trong người họ cũng không nhiễu loạn. Bên trong vừa dơ bẩn, buồn chán, lạnh lẽo…” Cao Phóng nói. Quân Thư Ảnh lẳng lặng nghe, hàng mi từ từ nhăn lại.
Quân Thư Ảnh chờ Cao Phóng nói xong, gật gật đầu, lặp lại: “Ta vào xem sao.” Nói xong liền đẩy Cao Phóng ra, đi vào trong. Cao Phóng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu đuổi theo.
Qua khỏi bậc thang đá, vào sâu một chút là nơi giam giữ mọi người. Tù nhân vừa nhìn thấy người đến là Quân Thư Ảnh, đồng loạt phẫn nộ đứng lên, lớn tiếng chửi rủa. Quân Thư Ảnh quan sát khắp lượt, làm như không nghe thấy những lời chửi rủa đó. Cao Phóng tất nhiên biết Quân Thư Ảnh đang tìm ai, chỉ là y làm ra vẻ đi tuần thị mọi người vậy thôi, chứ nào dám nói rõ cho hắn biết. Thanh Lang cố tình đem nhốt bọn người Sở Phi Dương vào góc khuất, không biết đến lúc nào Quân Thư Ảnh mới tìm được người cần tìm a…
Không lâu sau, Quân Thư Ảnh từ từ đến gần nơi giam giữ Sở Phi Dương. Cao Phóng đi theo phía sau thở hắt ra. Tuy Thanh Lang nói như vậy, nhưng bản tính hắn vốn thích ăn nói lung tung, không thể tin được. Chỉ mong Sở Phi Dương an phận, bất tỉnh cũng được, hấp hối cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng làm loạn là được. Cao Phóng thở dài.
Chậm rãi tiến đến gần, chỉ đi qua khỏi lối đi này, quẹo qua bên kia tường là có thể nhìn thấy phòng giam Sở Phi Dương, âm thanh từ đó cũng dần rõ hơn.
“Sở đại ca… không cần…” âm thanh nhỏ nhẹ của Tống Lam Ngọc truyền đến.
“Ngươi ngoan ngoãn đi… không nên cử động…” giọng nói của Sở Phi Dương vừa khô khốc lại suy yếu.Quân Thư Ảnh hơi dừng chân. Cao Phóng dừng lại theo, nhìn trộm sắc mặt Quân Thư Ảnh. Gương mặt y vẫn trầm lặng, không nhìn ra cảm xúc.
“Sở đại ca… huynh không cần như vậy…” Tống Lam Ngọc nức nở.
Dưới cánh tay áo, bàn tay Quân Thư Ảnh nắm chặt lại. Y ra lệnh cho thuộc hạ lui ra, sắc mặt trầm lại, đi theo tiếng nói. Cao Phóng phân phó những người khác trở về, còn mình thì tiếp tục đi theo.
Hai người quẹo qua khúc quanh, đối diện với một nhà giam không lớn, chỉ cách đám người Sở Phi Dương một cửa lao bằng gỗ.
Phía sau cửa song, Mai Hân Nhược khoác áo Sở Phi Dương, nằm mê man ở một góc sáng, mái tóc tán loạn phủ trên gương mặt, che khuất đôi gò má nhợt nhạt. Tống Lam Ngọc ngồi giữa nhà giam, y phục bị Sở Phi Dương kéo xuống vai, gian nan muốn thoát ra. Sở Phi Dương cố gắng chống đỡ, kéo Tống Lam Ngọc đến trước mặt, nói: “Nghe lời ta. Độc của ngươi phát tác rồi, để ta giúp ngươi bức độc. Ngươi yên tâm, Sở đại ca chịu đựng được…” Nói chưa dứt lời hắn đã dừng lại, nhìn về phía cửa lao.
Ánh mắt lạnh lùng của Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương. Sở Phi Dương vì quay lại trấn an Tống Lam Ngọc bị kinh sợ khi Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng xuất hiện mà rời mắt khỏi Quân Thư Ảnh. Tống Lam Ngọn khó nhọc lui về phía Mai Hân Nhược, cảnh giác nhìn hai người đang đứng bên ngoài nhà giam.
Quân Thư Ảnh chỉ chăm chú nhìn Sở Phi Dương. Sở Phi Dương ngồi xuống, ho khan, đón nhận ánh mắt Quân Thư Ảnh. Hai người không ai nói gì, nhất thời chung quanh chìm vào im lặng.
