Bên ngoài kia có bao nhiêu nguy hiểm, Khởi Linh rõ hơn ai hết, cho dù chờ ở đây, kẻ địch cũng sẽ rất nhanh tìm đến. Cho dù là như vậy, y cũng không muốn người này rời đi một mình.
Khởi Linh dùng sức nắm lấy vạt áo Cẩm Lý, lắc đầu:” Không được đi.”
Cẩm Lý nhìn nhóc nhà mình, bất đắc dĩ:” Ngoan, tôi sẽ quay trở lại sớm thôi.”
Ngoài kia nguy hiểm, đến y ra còn chưa chắc đã giữ nổi mạng, huống hồ là người này, chưa từng tiếp xúc với súng đạn. Khởi Linh kiên quyết không nhả.
Cẩm Lý cũng không còn cách nào…
[ Ký chủ, ngài đừng có một lời không hợp liền đánh ngất người ta chứ!]Trẫm đánh hồi nào? Y rõ ràng là mất máu quá nhiều nên mới ngất đi.
[…] Ký chủ, ngài đừng có đổi trắng thay đen nữa, nó nhìn thấy hết rồi.Những gì chính mắt nhìn thấy chưa chắc đã là thật.
Cẩm Lý để đứa nhóc nhà mình ở lại, kiên quyết đẩy cửa ra ngoài.
Móe.
Cẩm Lý phản ứng nhanh, nghiêng người. Vị trí cánh cửa ngay sát tai phải xuất hiện vết lõm sâu. Còn chơi súng? Trẻ con không được nghịch súng đâu!!
Tại sao đám người này lại dám chơi súng cơ chứ!
Nơi này cũng không phải rừng núi xa sôi gì, cũng may, trước khi ra ngoài, Cẩm Lý đã liên hệ với cảnh sát nhân dân rồi. Mỗi lần người dân gặp rắc rối, đã có cảnh sát nhân dân, không phải sao!
Cẩm Lý chỉ cẩn đứng trước cửa ngăn không cho kẻ nào tới gần là được.
Cẩm Lý cảm thấy mình cần một cái ghế.
[ Ký chủ, ngài nghiêm túc chút được không, dù gì người ta cũng là xã hội đen đó.]Xã hội đen thì sao? Trẫm còn có thể là ông cố nội của bọn họ đó.
Mặc dù trẫm không có hậu cung, chưa hề sinh con, nhưng đám người hiện đại không phải đều có cha ông ở cổ đại hay sao? Không cẩn thận, cha ông bọn chúng còn là thần dưới vạt váy.. khụ khụ… vạt áo của trẫm nữa đó.
Tính toán một chút, bọn họ cũng chính là thuộc hạ của trẫm đi.
Cẩm Lý ôm theo tâm lý tựa cột đợt mục tiêu tự dẫn xác đến, bởi vậy mà luôn duy trì tư thế tựa vào cửa phòng, thỉnh thoảng sẽ có một nhóm người mang theo súng tới, có điều, bọn họ còn chưa kịp định hình đã bị Cẩm Lý đánh ngất. Bởi vì ra tay quá nhanh, Cẩm Lý không tránh khỏi đánh nhầm người của mình.
Trong số thuộc hạ của Khởi Linh còn sống xót, có một trong số 4 người lúc trước đi cùng Khởi Linh tới đòi nợ anh, cho nên Cẩm Lý mới dừng lại kịp lúc, kịp lúc chỉ còn lại một mình tên đó có ý thức.
Mạnh Tử bị vị công cụ phát tiết của lão đại mình dọa sợ. Giá trị vũ lực này, thân thủ này… huhuhu, Mạnh Tử nhìn đồng đội của mình ngã dài trên mặt đất, lại nhìn kẻ đầu sỏ đang làm như không có chuyện gì xảy ra, cảm xúc vi diệu.
” Haha, cậu… nhận dạng rồi đem người đi giúp tôi.” Cẩm Lý cười trừ, coi như không hề có chuyện mình đánh lộn người.