Vu Yên Nhi gật đầu thừa nhận, cảm xúc hỗn loạn khiến tâm tình bị kéo xuống không ít. Lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói cho Kiến Nhất biết lý do bố mẹ Vu gọi điện đến.
“Bố mẹ nói đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, có thể sẽ trở về nước trước năm mới”
“Vậy em phải vui, sao lại buồn?” Kiến Nhất véo má Vu Yên Nhi cưng nựng, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ cạn năng lượng của cô, trong lòng anh bất giác dâng lên nỗi lo lắng khôn nguôi.
“Em không biết, đột nhiên em cảm thấy rất lo”
“Nhi Nhi” Kiến Nhất hiểu tâm trạng của Vu Yên Nhi lúc này, thay vì ép buộc cô thôi không nghĩ về, anh kiên nhẫn xoa dịu cơn lo trong cô: “Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, lần này bố mẹ về nước chắc chắn là vì em, mặc kệ tương lai ra sao, chúng ta vẫn là một gia đình”
Cảm xúc trong lòng cũng có thể bộc phát, Vu Yên Nhi bật khóc nghẹn ngào, trong sâu tận đáy lòng cô luôn chờ đến ngày bố mẹ cô làm lành cùng nhau đoàn tụ, nhưng song song với đó luôn là nỗi ám ảnh gia đình tan vỡ đeo bám tâm trí cô.
Kiến Nhất mỉm cười khi nhìn thấy Vu Yên Nhi có thể trút bỏ được khó chịu trong lòng, anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng bế cô lên trở vào nhà.
Ngủ dậy sau một đêm dài, Vu Yên Nhi lại trở nên tràn trề sinh lực trở lại, lúc ăn sáng còn vừa nhai vừa ngâm nga giai điệu bài hát 2002, mặt mày rạng rỡ như chưa từng xảy ra chuyện tối qua.
Bắt đầu một dấu mốc mới, Vu Yên Nhi có thể xem đã thành công loại bỏ được những kẻ muốn cướp Kiến Nhất khỏi tay cô, ngay cả tình cảm đơn phương sáu năm của Lý Nhược cũng bị dập tắt trong vòng chưa đến một tiếng đồng hồ, người tắt đi hy vọng của cô ta lại chính là Kiến Nhất.
Ở trường, Lý Nhược cả ngày dài trầm mặc cúi đầu ngồi yên một chổ trong lớp, mặt mày tối đen hốc hác khó coi.
Việc không công khai bộ mặt thật của Lý Nhược xem như đã nể ân tình từng là bạn bè, nếu không có lẽ cô ta đã không còn ngồi yên ở trong lớp được nữa, thay vào đó là phải hứng chịu những làn sóng tiêu cực xuất phát từ thầy cô và học sinh trong trường.
Giờ tan trường ngày đầu tuần trở nên nhộn nhịp, chỉ còn cách vài ngày nữa Tết Dương lịch đã đến, tiếp đó là Tết Nguyên Đán, thời gian từng chút trôi qua cứ ngỡ rất chậm nhưng lại vô cùng nhanh.
Trong lúc xuống cầu thang ra về, Vu Yên Nhi bắt đầu giở trò làm nũng: “Ông xã, Tết Tây chúng ta ăn đồ Tây nhé?”
“Không được” Kiến Nhất lắc đầu cự tuyệt, anh thừa biết suy tính trong đầu cô món Tây chỉ gói gọn trong hamburger, pizza và gà rán.
“Ông xã, một lần thôi mà, chỉ một lần thôi” Vu Yên Nhi mè nheo nài nỉ, kể từ lúc ở sát bên Kiến Nhất, đã sáu tháng cô vẫn chưa được ăn lại những món tủ cô ngày đêm si mê.
Kiến Nhất vừa xoay đầu qua, Vu Yên Nhi bị đẩy ngã vào người anh, phía bên kia của cô có người chen lấn xô đẩy, học sinh đùa giỡn không ngớt.
Nữ sinh va vào Vu Yên Nhi bị trượt chân lăn ngã xuống cầu thang, tiếp theo là những tiếng hét thất thanh của nữ sinh vang lên.
Mọi người bu quanh đứng xa chổ nữ sinh đang nằm trên đất kia, không gian chợt im lặng đến kỳ lạ.
Sắc mặt Vu Yên Nhi dần trở nên trắng bệt, bàn tay bấu chặt lấy cánh tay Kiến Nhất để đứng vững, cứng nhắc cúi đầu nhìn xuống eo mình.
Biểu cảm Kiến Nhất lần đầu tiên trở nên cực kỳ hoảng loạn, trên áo trắng của Vu Yên Nhi, máu đỏ nhuộm cả một bên eo.