Trong lúc nhất thời cô không khỏi nhìn đến ngây ngốc.
“Bạch Thư Hân, tôi lại lặp lại một lần nữa, tôi là đàn ông. Không được dùng ánh mắt như nhìn bạn bè để nhìn tôi, điều này khiến tôi rất khó chịu.”
“Anh… Anh tức giận sao?”
“Tôi sẽ trừng phạt cô.”
“Sao… Ví dụ như…”
Ôn Mạc Ngôn tiến lại gần, muốn hôn cánh môi cô, nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí, không dám xâm phạm, cuối cùng nụ hôn này nhẹ nhàng dừng trên trán của cô.
Như là chuồn chuồn lướt nước, cô chỉ cảm thấy cánh môi anh man mát lành lạnh, rất thoải mái.
“Anh chỉ biết cái này?”
Bạch Thư Hân không khỏi nở nụ cười.
“Không thì… Không thì như thế nào?”
Hình tượng nghiêm túc anh vừa mới xây dựng trong nháy mắt đã bị phá vỡ.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh ôm một người con gái, còn hôn người khác.
Tuy rằng nụ hôn này trên ý nghĩa cũng không tính là cái gì.
“Để chị đây dạy cho.”
Dứt lời, đôi tay Bạch Thư Hân liền ôm lấy cổ anh, đôi môi hồng nhuận xông tới.
Cô vẫn luôn cảm thấy tuổi tác mình lớn hơn Ô Mạc Ngôn, Ôn Mạc Ngôn giống như một cậu nhóc mới lớn thẹn thùng.
Cánh môi cô rất mềm mại.
Chiếc lưỡi đinh hương vô cùng tùy tiện.
Hơn nữa bên tai còn truyền đến tiếng rên rỉ như có như không, khiến cả người anh ngây ra như phỗng.