Tần Vũ giết được cả Nam Cung Thiếu, thực lực đương nhiên không cần bàn, vậy thì bí thuật mà hắn truyền lại cho dù chỉ bình thường thì với bọn chúng cũng đã là phi thường rồi…
Có câu, có tiền mới có động lực.
Bây giờ hai người họ đang cực kỳ hăng hái, không vì điều gì khác, chỉ vì bộ bí pháp của Diệp Thành, vậy nên chắc chắn bọn chúng sẽ không qua loa.
Chỉ là, không biết khi chúng biết Tần Vũ trước mắt chính là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông khi xưa, chúng sẽ có vẻ mặt thế nào?
Đi khỏi nơi này, Diệp Thành lạc ấn Độn Giáp Thiên Tự lên Đại La Thần Đỉnh.
Ù! Ù!
Không lâu sau, Đại La Thần Đỉnh rung lên, được hơn mười Độn Giáp Thiên Tự lạc ấn bên trên nên nó càng thêm bất phàm, không cần làm gì cũng có thể nghe được thiên âm đan xen, từng làn khí huyền diệu bay xuống như thác nước.
Ngoài ra, điều kỳ lạ nhất chính là Độn Giáp Thiên Tự, chúng như có linh tính, tự mình sắp xếp thành hàng, hơn nữa còn sắp xếp theo một quy luật nhất định, chỉ có mười mấy ký tự nhưng lại khiến Diệp Thành tấm tắc cảm thán không dứt, thầm khen Độn Giáp Thiên Thư thật phi thường.
Trong Đại La Thần Đỉnh, tên tí hon mở to mắt nhìn, hai mắt còn đỏ hoe.
“Ngươi vẫn không thả ta ra”, tiểu tử ấy đã vung nắm đấm, tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thành không chỉ một lần.
Có lẽ lúc này trong lòng hắn đã hối hận rồi, hối hận vì đã cướp đồ của Diệp Thành nên mới bị trấn áp trong Đại La Thần Đỉnh, nếu không bây giờ có lẽ nó đã được vui vẻ chạy nhảy ở đâu đó rồi.
“Ngươi vẫn chưa nói ra bí mật mà ta muốn biết”, Diệp Thành cười để lộ hàm răng trắng bóc, nhìn tên nhóc kia với vẻ mặt xấu xa.