“Á, số điện thoại là 09854….”
Đợi anh ta đọc xong, Đinh Thu Huyền lập tức phản ứng lại, buột miệng nói: “Đó không phải là số điện thoại của Giang Nghĩa sao?”
Quả nhiên!
Tất cả mọi người lại một lần nữa ồ lên.
Mọi người đều lén nhìn Giang Nghĩa với anh mắt bái phục: “Giang Nghĩa, lẽ nào anh chính là thần y?”
Giang Nghĩa xua tay: “Chỉ đi theo ông cụ Tân học y thuật mấy ngày thôi, sao có thể xem là thần y gì đó chứ?”
“Này, thần y Giang khách khí rồi!”
“Hóa ra Giang Nghĩa chính là thần y Giang, chả trách có thể quen biết được đại sư phụ của Long Thành Viên.”
“Thần y Giang, anh đúng là giấu tài mà, rõ ràng có năng lực như vậy, tại sao nói mình là nhân viên bình thường, lương tháng 24 triệu chứ?”
Giang Nghĩa nhún vai: “Công việc của tôi đúng là một nhân viên bình thường lương tháng 24 triệu. Chỉ là trong thời gian trống đi đến y quán để học y thuật, tôi hoàn toàn không phải là nhân viên của y quán, cũng không nhận lương ở đó, nên không nói mà thôi.”
Mọi người lần lượt giơ ngón tay cái.
“Aiyo, không thể nào, chỉ học y trong thời gian trống cũng có thể trở thành thần y, đúng là thiên tài mà.”
“Cái gì gọi là khiêm tốn? Đây chính là khiêm tốn nha!”
“Tôi nói mà, trai tài gái sắc. Hoa khôi trường giống như Thu Huyền, sao có thể gả cho một nhân viên bình thường được? Hóa ra thần y Giang giấu nghề, không theo đuổi những thứ hư danh kia, đúng là tấm gương mà tôi nên học hỏi!”
Nhóm người này vừa nãy còn xem thường, khinh bỉ Giang Nghĩa, lúc này miệng ai cũng như quét mật ong vậy, ngọt chết đi được.
Gió chiều nào theo chiều đấy chính là đang nói những người này.
Ở bên bàn đối diện, Chung Đào tức giận giậm chân.