– Khối Huyết Tinh Thạch đó đâu?
Lệ Dung ngẩn ra, đôi mắt rất nhanh liền nổi lên hào quang khác thường, lập tức hiểu được Dương Khai định làm gì.
Vội vàng lấy khối Huyết Tinh Thạch ra từ túi Càn Khôn đưa cho hắn.
Khối Huyết Tinh Thạch này lấy từ Tinh Không, có khả năng hấp thu máu, hóa thành huyết khí mà bất cứ ai cũng đều có thể sử dụng, vô cùng thần diệu.
Vốn dĩ thuộc về Trương Ngạo của Phá Hồn Phủ, song Trương Ngạo đã bị đánh chết ở Tuyết Sơn, Huyết Tinh Thạch được đổi chủ.
Lần trước sau khi Huyết Tinh thạch hấp thu không ít máu, trị liệu cho người của tộc Cổ Ma bị thương thì từ đó đến giờ vẫn do Lệ Dung bảo quản.
Dương Khai cũng bỗng nảy ra ý tưởng, nhớ tới có sự tồn tại của thứ này.
– Huyết Tinh Thạch?
Lôi Long khẽ quát một tiếng.
– Có phải là loại Huyết Tinh Thạch đến từ Tinh Không?
Dương Khai nhếch miệng cười:
– Đại Tôn biết nhiều thật đấy.
– Thứ này ngươi cũng có?
Lôi Long thần sắc phấn chấn, cười ha hả:
– Chuyến này được cứu rồi.
– Tạm thử một lần thôi.
Dương Khai không nói thêm nhiều, trút chân nguyên không ngừng vào Huyết Tinh Thạch, khối tinh thạch này tỏa ra ánh sáng chói mắt, một lực kéo vô hình tản ra bốn phương tám hướng. Như bị lực kéo này hấp dẫn, đám huyết nhân như đụng phải thứ gì kinh khủng, đều gầm thét dữ tợn, co đầu rụt cổ trong biển máu.
Nhưng đã quá muộn, Huyết Tinh Thạch hút lấy máu, căn bản đám huyết nhân kia không thể ngăn cản.
Đám huyết nhân kia hóa thành huyết dịch dày đặc, như vạn kiếm bắn một lượt, trút mạnh về phía khối Huyết Tinh Thạch.
Huyết Tinh Thạch không hề cự tuyệt, tiếp nhận hết toàn bộ chỗ máu này, không bỏ sót chút nào.
Không mất nhiều thời gian, lấy chỗ mọi người làm trung tâm, trong phạm vi mười trượng không có chút máu nào còn sót lại, mà ngay cả số máu trước đó đã thẩm thấu cũng bị Huyết Tinh Thạch hấp thụ sạch sẽ.
Lực kéo khổng lồ vẫn liên tục quay cuồng trong biển máu.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ biết lần này coi như đã vượt qua kiếp nạn.
Thời gian dần trôi, huyết quang tỏa ra từ Huyết Tinh Thạch càng lúc càng mạnh, viên đá to bằng nắm đấm như hội tụ bằng máu tươi, màu đỏ sẫm làm người ta kinh hãi.
Huyết khí chứa bên trong lớn đến mức không tưởng.
Dương Khai cầm Huyết Tinh Thạch trên tay, thậm chí có thể cảm nhận được từng chấn động có quy luật bên trong nó, giống như cầm tay trên một quả tim!
Một lúc lâu sau, tầm nhìn của mọi người dần trở nên sáng rõ, biển máu bao vây lấy mọi người đã mỏng hơn rất nhiều.
Một canh giờ sau nữa, biển máu đó rốt cuộc đã biến mất sạch sẽ.
Giờ phút này, lực khí huyết tản ra từ bên trong Huyết Tinh Thạch đã mạnh đến nỗi khiến hai vị Đại Tôn Yêu Tộc đều kinh hồn lạc phách.
Cho dù bọn họ có bùng phát sinh cơ toàn thân của mình, e rằng cũng không thể phát ra khí huyết lực sung mãn như vậy.
– Thứ này lợi hại thật, tìm được ở đâu vậy?
Liệt Địa Thần Ngưu có chút hứng thú đối với Huyết Tinh Thạch, vội dò hỏi.
Lôi Long bật cười nói: . Truyện Xuyên Nhanh
– Ngươi thì đừng có mong, thứ này đến từ Tinh Không, thấy được chứ không cầu được, bổn tọa cũng chỉ mới nghe nói, hôm nay mới nhìn thấy lần đầu.
Nói xong, y đăm chi nhìn Dương Khai:
– Tiểu tử, ta phát hiện ngươi rất là may mắn đó, đến Huyết Tinh Thạch mà cũng có.
– Bình thường thôi.
Dương Khai cười ha hả, mân mê viên đá trong tay, cảm giác nó như một quả tim, từ bên trong nó còn phát ra tiếng tim đập thình thịch rất mạnh.
– Thứ này có bán hay không? Bổn tọa có thể ra giá rất cao, chắc chắn ngươi sẽ vừa ý.
Lôi Long hỏi.
Dương Khai vội vàng cất Huyết Tinh Thạch vào trong không gian Hắc Thư, lắc đầu quyết đoán.
Lôi Long không khỏi trợn mắt:
– Không bán thì không bán, cảnh giác như vậy làm gì? Bổn tọa cướp của ngươi chắc?
– Lôi Long, ngươi mua thứ này làm gì?
Liệt Địa Thần Ngưu không hiểu tác dụng của khối Huyết Tinh Thạch cho lắm.
– Ngươi thì biết cái gì!
Lôi Long bĩu môi:
– Thứ này sau khi hấp thụ máu tươi, có thể hóa thành một loại năng lượng huyết khí bất cứ mà ai cũng có thể sử dụng, dùng để trị thương thì có tác dụng cải tử hồi sinh, cũng có thể hấp thu huyết khí trong khi chiến đấu, gia tăng sức mạnh khí huyết của chính mình, tăng sức mạnh tạm thời, hơn nữa còn không có bất kỳ di chứng gì.
– Thần kỳ như vậy?
Liệt Địa Thần Ngưu không khỏi trợn tròn mắt, nhìn Dương Khai một cách động lòng, cười gượng hề hề.
– Đừng nhìn ta, mặc kệ các người ba hoa chích chòe thế nào, ta cũng không bán Huyết Tinh Thạch đâu.
Dương Khai lắc đầu liên tục:
– Bổn Thánh chủ cũng không thiếu vật ngoài thân như tiền tài.
Nói xong, không để ý tới bọn họ nữa, hắn lại lấy ra Thiên Hành Cung từ bên trong không gian Hắc Thư ra, cảm thụ một chút phương hướng nó muốn bay tới, ngoắc tay nói:
– Đi tiếp thôi.
– Tiểu tử này…
Lôi Long á khẩu, chỉ lấy ra chút đan dược nuốt vào, vừa đi vừa khôi phục năng lượng đã tiêu hao.
Thời gian trôi qua, hào quang tỏa ra từ Thiên Hành Cung ngày càng mạnh.
Dương Khai phấn chấn, cảm giác Mộng Vô Nhai thực sự có khả năng đang ở đây.
Nếu lão chỉ lưu lại khí tức để Thiên Hành Cung có phản ứng, thì Thiên Hành Cung sẽ có thay đổi theo khoảng cách gần như vậy.
Xuất hiện sự việc như vậy nói lên rằng Mộng Vô Nhai đang ở ngay đây.
Trong lòng Dương Khai tràn đầy chờ mong, tốc độ dưới chân tăng lên.
Mấy canh giờ sau, cùng với lúc Thiên Hành Cung trở nên sáng bừng, trong nháy mắt nó bùng phát ra sức mạnh cường đại, trực tiếp thoát khỏi trói buộc của Dương Khai, hóa thành một đạo lưu quang phóng thẳng về phía trước, biến mất trong giây lát.