Ôn Mạc Ngôn uống nhiều nhưng mặt vẫn không đổi sắc, cách nói năng văn nhã.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt, cưng chiều nhìn Bạch Thư Hân.
Cô không biết, anh đã một mình ở nhà luyện tập nói chuyện thật lâu với tấm hình của cô.
Anh đặc biệt đi hỏi bộ phận nhân sự muốn một tấm hình so sánh lúc Bạch Thư Hân nhậm chức, phải liên hệ dựa vào tấm hình kia.
Anh cũng không dám nói cho cô, sợ cô cho rằng bản thân anh là một người biến thái.
Anh cũng không muốn mỗi lần nói chuyện với cô đều phải tránh đi không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô.
Anh còn lén báo lớp tập thể hình, lớp quyền anh, mỗi ngày tan tầm đều đi huấn luyện Tuy rằng mỗi ngày kết thúc đều eo đau lưng đau, máu ứ đọng cả người, nhưng anh cũng có thu hoạch, sức lực tay chân rõ ràng lớn hơn rất nhiều.
Ngoại trừ còn khó có thể khống chế việc ngất do máu, nhưng chỉ cần không phải một vũng máu lớn, bản thân vẫn có thể nỗ lực chống đỡ.
Anh chưa bao giờ chán ghét bản thân mình trước kia như thế, anh cảm thấy bản thân có thể trở nên càng tốt hơn.
“Bạch Thư Hân, tôi làm bạn trai của em được không, tôi nguyện ý giúp em ứng phó với người trong nhà.”
“Sao anh lại nhiệt tình như thế này? Giúp tôi anh có lợi ích gì sao?” Bạch Thư Hân mắt say lờ đờ mông lung nhìn anh, tâm địa người này thật tốt quá, còn có thể miễn phí làm bạn trai giả cho người ta.
“Không… Không có lợi ích gì.” Cô đột nhiên nghiêm túc nhìn anh như thế, ngược lại khiến anh có chút ngượng ngùng, nhanh chóng trốn tránh khỏi ánh mắt của cô.
“Tôi không muốn em qua loa như vậy, em tốt như vậy, ưu tú như vậy, sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn, không đáng vì người khác mà làm tổn thương chính mình. Em nói có đúng hay không? Anh ta không thích em, chứng tỏ anh ta không phải người phù hợp của em. Đối tượng hẹn hò hiện tại của em cũng không hề có tình cảm với em cũng không phải chồng của em.”
“Em còn trẻ, em gấp cái gì?”
“Đúng vậy, tôi còn trẻ, tôi gấp cái gì. Tôi không vội, thế nhưng trong lòng rất trống rỗng và hoảng sợ. Thoáng cái, đem người đàn ông mình thích nhiều năm móc ra khỏi tim, cảm giác rất đau.” Bạch Thư Hân nắm lấy bàn tay to của anh, đặt ở trên ngực mình, mắt ướt át nhìn anh.
“Anh sờ xem, nó đang đổ máu. Nó cũng đang kêu đau.”