Bảy nhà còn lại sao có thể trơ mắt đứng nhìn Yến Đô rơi vào tay gia tộc khác?
Có lẽ, các gia tộc còn lại chỉ đang quan sát từ xa.
“Dừng xe!”
Quỷ Kiến Sầu bỗng lên tiếng.
Tài xế đưa mắt nhìn Dương Thanh, thấy anh gật đầu mới dám dừng xe.
Chỗ xe đỗ lại rất tối, không có đèn đường.
Quỷ Kiến Sầu giải thích: “Cách đây một nghìn mét về phía trước có một biệt thự trên đỉnh núi, chính là chỗ ở của Tiết Nguyên Cát.
Tiến lên thêm một trăm mét nữa sẽ vào phạm vi giám sát của camera”.
“Tiết Nguyên Cát làm việc cực kỳ cẩn trọng.
Trong vòng một nghìn mét quanh biệt thự đã lắp đặt camera giám sát nhưng vẫn sai người canh gác suốt 24/24.
“Nếu chúng ta ngang nhiên lái xe vào chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Khi đó vợ cậu Thanh sẽ gặp nguy hiểm”.
Mã Siêu cắn răng nói: “Đúng là một gã khó chơi, không ngờ lại cẩn thận tới mức này”.
Dương Thanh nhìn ông ta, cảm thấy cái người mặt quỷ này cũng có chút tác dụng.
Tài xế ở lại tiếp ứng.
Ba người Dương Thanh, Mã Siêu và Quỷ Kiến Sầu lặng lẽ đột nhập vào khu vực nghìn mét quanh biệt thự.
Nhờ Quỷ Kiến Sầu, bọn họ dễ dàng tránh được vệ sĩ và camera giám sát tới gần biệt thự.
Đây là một tòa biệt thự ba tầng rộng khoảng hơn một nghìn mét vuông, bên ngoài còn có một bể bơi ngoài trời.
Lối vào biệt thự có bốn vệ sĩ trang bị súng ống đầy đủ.
Bởi vì đang vào mùa đông nên tất cả cửa sổ đều bị đóng chặt.
Tức là muốn vào trong biệt thự, bọn họ chỉ có thể đi từ cửa chính.
Mã Siêu nhìn Quỷ Kiến Sầu, dùng tay ra hiệu hỏi: “Chúng ta vào kiểu gì?”
Ông ta nhìn cửa biệt thự, nhỏ giọng nói: “Cậu Thanh, ngoài cửa biệt thự có camera.
Nếu chúng ta hành động sẽ lập tức bị phát hiện”.
“Bây giờ chỉ có thể để tôi đi vào trước, đợi tìm được vợ cậu, đảm bảo cô ấy vẫn an toàn sẽ báo cho hai người.
Chúng ta trong ngoài kết hợp cứu vợ cậu ra”.
Gã cầm đầu chợt lên tiếng.
“Đương nhiên rồi!”
Nói xong, Quỷ Kiến Sầu bước vào trong biệt thự.
“Có kẻ tập kích!”
Cùng lúc đó trong biệt thự vang lên tiếng hét thất thanh.
– —————————.