– Tang Hồng Y, tiểu tử này có một đồ vật vô cùng cổ quái, một khi bị chiếu vào, linh hồn sẽ có cảm giác bị cắn nuốt, thân thể không có cách nào nhúc nhích, nhất định phải cẩn thận.
Gầm lên một tiếng, Hồ Khuê biết rõ mạng mình là do Tang Hồng Y cứu cho nên vội vàng nhắc nhở một câu.
– Không ngờ lại có loại bảo bối này sao?
Ánh mắt Tang Hồng Y hiện lên vẻ ngưng trọng, đồng thời còn có chút âm tàn.
– Đã như vậy thì chúng ta đánh xa, ta không tin hắn có nhiều pháp lực như vậy có thể thay phiên đỡ công kích của chúng ta.
– Không hổ là đệ tử đại tông môn.
Nghe thấy Tang Hồng Y nói vậy, Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng, hắn biết đối phương làm như vậy là lựa chọn sáng suốt nhất trước mắt.
Câu Hồn lung còn chưa bị luyện hóa, không thể công kích cự ly xa, chỉ có thể khiến cho người ta cứng ngắc một hai giây, cách xa, còn chưa kịp tới trước mắt đối phương thì đối phương cũng đã tỉnh, khi đó cũng không còn bất kỳ hiệu quả nào.
Tấn công cự ly xa cũng chỉ là lời thuận miệng nói của đối phương, nhưng mà quả thực đã nắm trúng khuyết điểm của Câu Hồn lung, khiến cho nó trở nên vô dụng.
Răng rắc.
Thời gian không cho hắn nghĩ nhiều, một đạo lôi điện lần nữa bắn tới, Nhiếp Vân quay người tránh thoát, lại cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy Tiểu Long đã ăn xong, đôi mắt to tròn, tràn ngập trông mong nhìn qua, dường như muốn ra tay lại sợ vi phạm lệnh của hắn vậy.
– Phá vỡ trận pháp này, hai người này giao cho ta là được.
Hiện tại thứ khiến cho Nhiếp Vân khó chịu nhất không phải là Tang Hồng Y và Hồ Khuê mà chính là Lôi Thần Thiên tiên trận này, chỉ cần phá vỡ đại trận này, cho dù hai người này hắn không chiến thắng nổi thì cũng không tới mức quá chật vật.
– Được.
Nghe thấy Nhiếp Vân truền âm, đôi mắt to của tiểu Long chớp chớp, đột nhiên ngâm lên một tiếng.
Ầm ầm.
Thanh âm chấn động, mấy vị đệ tử Hóa Vân tông bố trí Lôi Thần Thiên tiên trận giống như mưa rơi xuống, chỉ liếc mắt nhìn Nhiếp Vân đãb iết rõ những người này đã bị đánh chết.
Một tiếng gào thét có thể đánh chết những người này, thực lực của Ngũ trảo kim long so với trong tưởng tượng của hắn còn đáng sợ hơn.
Mấy người này vừa chết, trận pháp tự nhiên sụp đổ.
– Cái gì?
Hồ Khuê và Tang Hồng Y đồng thời giật mình.
– Cơ hội tốt, hôn mê cho ta, Vô Thượng đại kiếm thuật.
Nhìn thấy hai người khiếp sợ, Nhiếp Vân biết rõ đây là cơ hội tốt, đột nhiên hắn thét dài một tiếng, thi triển thiên phú Tiên Âm sư, không trung lập tức vang vọng thanh âm như kim loại va chạm.
Tuy nhiên thanh âm này lại mang theo sát khí vô cùng, làm cho người ta lưu luyến quên về, không đành lòng đánh gãy.
Thiên phú Tiên Âm sư.
Đồng thời Kiếm Thần chi kiếm trong tay Nhiếp Vân rít gào một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang bắn thẳng về phía Tang Hồng Y.
Tâm cơ tiểu tử này lớn nhất, thủ đoạn cũng quỷ dị nhất, muốn chiến thẳng phải bắt đầu từ hắn ta.
Lúc này hai người bọn chúng đang khiếp sợ vì Tiểu long ra tay, linh hồn ở trong trạng thái suy yếu, sử dụng thiên phú Tiên âm sư công kích linh hồn, vừa vặn có thể tạo ra được tác dụng không tưởng.
– Thiên phú Tiên âm sư? Đáng giận.
Quả nhiên bị thiên phú Tiên Âm sư chấn nhiếp, suy nghĩ của Tang Hồng Y đình trệ. Đợi tới khi kịp phản ứng thì đã nhìn thấy kiếm quang của Vô Thượng đại kiếm thuật xuất hiện.
Sưu.
Tuy rằng hắn trốn nhanh, nhưng mà vẫn bị Vô Thượng đại kiếm thuật đâm trúng, máu tươi rơi vãi, một cánh tay bị cắt xuống.
Vô Thượng đại kiếm thuật là vũ kỹ cấp bậc cao nhất của Kiếm Thần tông, lại được Nhiếp Vân có thiên phú Kiếm đạo sư thi triển ra, uy lực mạnh mẽ, cho dù hắn ta muốn tránh thoát cũng rất khó.
Huống chi hắn lại khiếp sợ bởi vì đại trận bị phá, tâm linh thất thủ.
– Phong bế lỗ tai lại.
Cánh tay bị chém, đau đớn kịch liệt làm cho sắc mặt Tang Hồng Y trở nên dữ tợn, tranh thủ phong bế thính giác.