“Anh… Anh làm cái gì vậy?”
Bạch Thư Hân đột nhiên khẩn trương, không biết anh muốn làm cái gì?
“Đây là người đàn ông em muốn sao? Bộ dáng này, phụ nữ mới thích phải không?”
Anh đè thấp giọng nói, giọng nói trầm thấp dễ nghe, chất giọng giống như tiếng pháo nổ ầm.
Trời ơi!
Sao giọng nói có thể dễ nghe như vậy?
Trái tim cô cũng bắt đầu đập thình thịch không ngớt.
“Anh… Sao anh…”
Cô rất muốn hỏi anh, sao lại đột nhiên biến thành như vậy, đây vẫn là người đàn ông EQ thấp mà cô biết kia sao?
Ôn Mạc Ngôn tuy rằng EQ thấp, nhưng chỉ số thông minh từ trước tới nay lại không hề thấp.
Anh nói chuyện với con gái quả thật sẽ đỏ mặt nói lắp, anh cũng chưa từng gặp được người mình thực sự thích, cho nên điều này chưa bao giờ được cải thiện.
Anh không thích bản thân miệng lưỡi trơn tru, để khiến cho phụ nữ vui vẻ, sau đó lừa lên giường rồi không giải quyết được gì.
Tình cảm mà anh tin tưởng là một thứ tình cảm thuần khiết không tì vết.
Giống như trong giáo đường kia, cha xứ chúc phúc.
Giống như viên kim cương lục giác kia không hề có tạp chất.
Giống như chiếc áo cưới trắng tinh kia, không chấp nhận được bất kì vết Xước nào.
Anh nhìn thấy Ôn Thanh Vân nhiều năm như thế, chỉ chấp nhất yêu một người.
Mưa dầm thấm đất, anh cũng đã nhận ra vài điều.
Quan điểm về tình yêu của anh và Ôn Thanh Vân giống nhau, chỉ mong một đời một thế một đôi người.