Vẻ mặt Trương Thác thay đổi, Đường Vĩ Kỳ đá lần này không phải là đá mình mà hoàn toàn là hướng về hoa sen, có trời mới biết đóa hoa sen vô hình này bị đá một cước sẽ như thế nào, Trương Thác nhanh chóng né tránh.
Khán giả dưới đài, có người nói: “Xem ra Trương Thác này cũng có chút thực lực, còn có thể tránh một cước của anh Đường Vĩ Kỳ”
“Nếu hắn ta tiếp tục tránh, nói không chừng vẫn còn cơ hội”
“Sai rồi” Một người lắc đầu: “Mọi người đừng quên, Đường ‘Vĩ Kỳ lợi hại nhất không phải là kĩ năng chân mà là cú đấm, bây giờ anh Đường Vĩ Kỳ chẳng qua là đang tận hưởng một loại thú vui mà thôi, Trương Thác căn bản không phải là đối thủ của anh Đường Vĩ Kỳ.
“Đúng vậy, chỉ cần anh Đường Vĩ Kỳ nghiêm túc, Trương Thác thất bại chỉ là chuyện trong chớp mắt”
Trong tất cả những người có mặt, không một ai cảm thấy Trương Thác còn có cơ hội so tài cùng Đường Vĩ Kỳ, trong mắt bọn họ, Trương Thác còn không có cơ hội đánh trả, chỉ có thể ôm đầu chạy trốn.
Trương Thác khổ không nói nên lời, trận thách đấu này sớm không đến muộn không đến lại đến vào lúc này, nếu có thể làm hoa sen ở thêm một ngày nữa, lại vững vàng hơn chút thì anh đâu đến nỗi bó tay bó chân như vậy.
Dưới thế tấn công của Đường Vĩ Kỳ, Trương Thác chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ hoa sen không bị tổn hại gì, bởi vì hoa sen quá mong manh nên anh thậm chí không dám di chuyển quá nhanh, chỉ có thể miễn cưỡng chạy trốn.
“Chẳng lế anh chỉ biết trốn?” Đường Vĩ Kỳ hét lớn một tiếng, đột nhiên ngừng công kích, đúng trên võ đài nở một nụ cười châm chọc.
Đường Vĩ Kỳ nói rất lớn nên mọi người đều nghe rõ lời anh †a nói.
Ba từ chỉ biết trốn khiến dưới đài lập tức truyền đền một tràng cười lớn.
Đường Vĩ Kỳ huênh hoang đi đến trước mặt Trương Thác, nghiêng đầu nhìn Trương Thác nói: “Đánh tôi”
“Trương Thác sửng sốt, anh nghĩ mình nghe nhầm rồi, tên Đường Vĩ Kỳ này bảo anh đánh anh ta?”
“Tôi nói, đánh tôi” Đường Vĩ Kỳ cười nhạo, dùng ngón tay chỉ huyệt thái dương của mình nói: “Đánh vào đây, dùng lực chút, để tôi xem xem bản lĩnh của anh”